Tô Lương Mạt hướng nho nhỏ thú làm động tác "suỵt", cô để túi xách xuống bước nhanh về phía phòng bếp.
Trên bàn bếp có thức ăn, xếp thành một hàng, Chiêm Đông Kình chống lên mộtbên tủ lạnh, bước đi có chút khó khăn, bật lửa rồi đem hâm nóng thức ăn, anh không thích ăn đồ ăn hâm lại, nhưng mà thực sự đói bụng đến khôngcòn cách nào mới tự mình đứng lên động tay động chân.
Tô LươngMạt đứng sựng trước cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, ít nhiều gì cũng mang theo chút hương vị vắng lặng mà cô đơn, cô là quen nhìn thấy bộ dángChiêm Đông Kình quần áo chỉnh tề qua lại không ngớt trong cảnh xa hoahưởng lạc, nếu như không phải lần trước anh xuất hiện ở trong rừng,trong hoàn cảnh khắc nghiệt ở đó tận mắt cô nhìn thấy năng lực thích ứng và sinh tồn của Chiêm Đông Kình, giả sử bỗng chốc nhìn thấy anh trongbộ dạng lúc này, Tô Lương Mạt còn sợ rằng lòng cô thực khó mà tiếp nhậnđược.
Cô là đau lòng, đau lòng người đàn ông đã từng không ai bì được này.
Trên đời, không có người phụ nữ nào bằng lòng nhìn thấy người đàn ông của mình suy sụp.
Tô Lương Mạt vén tay áo lên tiến đến, "Em về trễ rồi."
Chiêm Đông Kình xoay người lại, Tô Lương Mạt cầm lấy thức ăn trên bàn, tất cả đều đã nguội, "Sao không ăn ngay lúc ấy?"
"Ngủ thẳng một giấc thấy đói, đợi bọn họ mua về, ai cũng không dám gọi anh, lúc anh thức dậy thì đã như vậy rồi."
"Vậy bọn họ đâu?"
Chiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113246/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.