Tô Lương Mạt ở Ngu Nhạc Thành chờ Chiêm Đông Kình, cũng không lâu lắm liền đến rồi.
Chiêm Đông Kình là tự mình lái xe đến, Tô Lương Mạt ngồi vào ghế lái phụ,người đàn ông kề tới gần thắt dây an toàn cho cô, "Muốn ăn cái gì?"
Cô làm gì có khẩu vị, "Anh muốn ăn cái gì? Hôm nay tùy anh chọn."
Tay trái Chiêm Đông Kình nắm chặt vô-lăng, liếc nhìn cô, xe chậm rãi láiđi, hắn chọn lấy một nhà hàng có sân thượng lộ thiên, mở một chai rượuđỏ, tránh khỏi nơi ồn áo náo động, bên tai lại có nhạc nhẹ chậm rãi,Chiêm Đông Kình trái lại chọn được một nơi tốt, ít nhất có thể khiến TôLương Mạt rốt cuộc được nhẹ nhõm một đêm.
Chiêm Đông Kình có vẻkhá mệt, hai đầu lông mày giấu đi vẻ uể oải, hắn thành thục khẽ lắc lyrượu trong tay, "Lương Mạt, chúng ta quen biết cũng mấy năm rồi."
Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn hắn, "Cũng không phải mấy thập niên."
"Cuộc sống sau này không phải là còn dài sao?"
Chiêm Đông Kình nghiêng người dậy, đem mái tóc đã mọc dài của Tô Lương Mạtgẩy ra sau tai cô, "Sau này tôi sẽ thường xuyên dành thời gian ở cạnhem."
Tô Lương Mạt muốn nói "không cần", bởi vì cho dù cô có trở về được hay không, đều sẽ không cùng Chiêm Đông Kình có sau này.
Nếu như cô còn có thể trở về được, cô sẽ nói với Chiêm Đông Kình chuyện của Mạc Thanh, sau khi hắn biết rồi tất nhiên cũng sẽ vứt bỏ cái ý nghĩ"sau này", tất cả Tô Lương Mạt đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113235/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.