Chiêm Đông Kình cũng mượn tia sáng lần này nhìn rõ ràng người trước mặt, anh lập tức buông tay ra. 
Tô Lương Mạt thở hổn hển, trong mắt lộ ra hoảng sợ rồi lại khó tin, "Sao anh lại ở đây?" 
Sau lưng, lại có mấy người đi đến. 
Lý Đan gần như xông tới ôm lây người đàn ông dẫn đầu, "Tống Các." 
Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh Tô Lương Mạt, tựa lưng lên gốc cây, "Vậy sao em lại đến đây?" 
Tô Lương Mạt biết chuyện này đã sớm không cần thiết giấu giếm nữa, "Tôi tra ra được ba mẹ tôi ở Thái Lan." 
Chiêm Đông Kình không nói tiếng nào, Tống Các vỗ bả vai Lý Đan, "Đừng sợ, có anh ở đây." 
Tô Lương Mạt khó khăn hít một hơi, "Làm sao bây giờ, chúng ta còn có thể đi ra ngoài không?" 
Cô nhìn Chiêm Đông Kình, lúc này mới phát hiện người đàn ông ăn mặc khônggiống như ngày thường cô hay thấy, ống quần bị nhét trong ống giày, haitay mang bao tay cụt ngón màu đen cầm súng lục, Lý Đan tắt đèn pin đi,bốn phía khôi phục lại một màu đen nhánh đưa tay không thấy năm ngón. 
"Có đi ra ngoài được hay không, chỉ phải xem mệnh thôi." 
Tô Lương Mạt lau mồ hôi trên trán, một đám người cứ như vậy bị bao vâytrong rừng này, cũng không ai biết rốt cuộc có còn mạng đi ra ngoài haykhông. 
Đã không còn nghe thấy tiếng súng với tiếng bước chân, TôLương Mạt từ trong túi rút ra chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt khiếnngười ta ở giữa tuyệt cảnh cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113236/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.