Tô Lương Mạt không dừng lại, cũng không liếc nhìn, cô thu hồi tầm mắt, đánh tay lái, để bóng dáng Chiêm Đông Kình lại đằng sau.
Đưa Tô Trạch đến nhà hàng buffet, Tô Lương Mạt ngồi bên cửa sổ, một chútkhẩu vị cũng không có, nhìn bộ dáng ăn thỏa thích của Tô Trạch cô cũngrất thỏa mãn, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Tô Lương Mạt cởi áo khoác ra để bên cạnh.
"Chị." Tô Trạch nhét thịt nướng đầy miệng, trong tay còn cầm một cây kem Haagen-Daz.
Tô Lương Mạt rút khăn giấy lau miệng cho nó, "Thích ăn không?"
"Thích," Tô Trạch mở to đôi con người đen bóng, "sau này đưa anh rể theo cùng ăn được không?"
"Ai là anh rể của em?"
"Chú ạ." Người ở trong miệng Tô Trạch này tất nhiên không phải là Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt có đôi khi thật khâm phục cái đầu nhỏ của Tô Trạch, "Ai bảo em gọi chú ấy là anh rể?"
Tô Trạch hạ thấp giọng, chạy tới lén la lén lút nói nhỏ bên tai Tô LươngMạt, "Chú dạy đấy, chú dùng mười ly kem để lấy lòng em, chị, em đoán chú à bảo em gọi trước mặt chị thành thói quen, sau đó chú có thể làm anhrể của em."
"Tiểu quỷ đầu," Tô Lương Mạt đẩy đẩy cái trán của nó, "đừng nói lung tung."
"Vốn dĩ là vậy mà..."
Ăn tối xong, Tô Lương Mạt lái xe đưa Tô Trạch về, tắm rửa sạch sẽ chothằng bé xong thì dỗ ngủ, cô về phòng, ngồi trước máy tính muốn xem lạicác khoản thu nhập gần đầy của sòng bài một lượt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113207/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.