Lưu Giản nhìn chằm chằm gò má Tô Lương Mạt đến xuất thần.
Cô xoay đầu lại, ánh mắt bất ngờ chạm vào anh, rất nhiều lần Tô Lương Mạtđều phát hiện được Lưu Giản cứ nhìn cô chằm chặp như vậy, mặt cô nónglên, lại quay đầu lại lần nữa.
Lý Đan đúng lúc đi qua, hai ngườiđi tới khúc quanh ở hành lang, Thụy kéo tay Lý đan, "Cô có phát hiệnthấy, hai người này có gì đó không ổn."
"Không ổn chỗ nào?"
"Cô nhìn ánh mắt bọn họ, dù sao cũng không giống lúc trước, cô nói xem tốihôm qua có phải đã phát sinh chuyện gì không?" Thụy mười phần bát quái.
Lý Đan quan sát bóng dáng đằng xa, "Nhìn không ra được, Giản ca với Lương Mạt không phải vẫn luôn chung đụng như vậy sao?"
"Tôi nói đây là sự khác biệt giữa phụ nữ với thiếu nữ mà, dù thế nào tôinhìn ra được không giống, cho dù không có gì, nhưng nhất định là cóchuyện." Thụy chắc nịch mười phần.
Lý Đan nhìn nhìn lại, "Có sao?"
Thụy nói với Lý Đan cô cũng không hiểu, "Mau đi làm việc đi, cô đấy, sau này nên "hảo hảo" học tập rèn luyện thêm."
***
Hai ngày sau, Chiêm Đông Kình dẫn người ra phi trường.
Mạc Thanh mang theo không ít hành lý, sau khi Chiêm Tùng niên chết bà taliền ra nước ngoài, lần này tính định ngụ cư ở Ngự Châu, nhà cửa ở Mỹtrước tiên cử để đấy, lúc quyết định trở về đã tính như vậy.
Hai mẹ con không có ôm hôn thắm thiết hay là hàn huyện, hai người ngồi vào chỗ sau xe, một đường thẳng tới nghĩa trang.
Mạc Thanh thắp hương cho Chiêm Tùng Niên, Chiêm Đông Kình ngồi xổm trước mộ của ông, "Ba, con vẫn sẽ nghĩ cách tìm bằng được Tô Khang, hỏi rõ ràngcái chết của ba rốt cuộc có liên quan tới ông ta hay không?"
Mạc Thanh dừng động tác, nén hương trong tay cháy đoạn ngắn rơi xuống chân, Chiêm Đông Kình ngẩng đầu nhìn, "Mẹ?"
"Không việc gì, con đưa mẹ thêm một nén."
Chiêm Đông Kình đem nén hương đã chuẩn bị đưa cho bà ta, Mạc Thanh nhìn ảnhchụp trên bia mộ, không nói nửa lời, bái lạy xong rời đi.
Đợi đến khi Chiêm Đông Kình đi vào theo trong xe, Mạc Thanh lập tức mở miệng, "Con biết Tô Khang?"
"Ông ta có liên quan tới cái chết của ba."
Mạc Thanh lạnh mặt, "Làm sao nhìn ra được?"
Chiêm Đông Kình đem chuyện lúc trước từng việc kể lại cho bà ta, Mạc Thanhnghe vậy, khuôn mặt căng thẳng, xe trở lại Thanh Hồ Đường, Chiêm ĐôngKình thấy sắc mặt bà ta kỳ lạ, "Mẹ?"
Mạc Thanh đi thẳng lênphòng, phòng ở tầng hai đã sửa sang lại, bà ta đứng ở đầu cầu thang xoay người về phía Chiêm Đông Kình nói, "Con lên đây với mẹ."
Người đàn ông nhấc chân bước lên.
Đi vào trong phòng, Chiêm Đông Kình đóng cửa lại.
Mạc Thanh nhìn bốn phía không có người, lúc này mới vội vã hỏi, "Rốt cuộc Tô Khang chết hay chưa?"
"Chưa chết, ra nước ngoài rồi."
Mạc Thanh cuối cùng cũng thả lỏng, "Vậy thì tốt."
"Mẹ, mẹ biết ông ta?"
Mạc Thanh tránh né một lúc, bà ta tránh đi tầm mắt Chiêm Đông Kình, "Ông ta quen biết ba con, mẹ chỉ gặp qua một hai lần, ấn tượng không sâu."
Chiêm Đông Kình đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống khoanh hai tay trên đầugối, "Hai năm trước mẹ về đây, nhìn thấy Tô Lương Mạt ở cạnh con, chínhlà con gái của ông ta."
"Cái gì?" Mạc Thanh giật mình.
Chiêm Đông Kình nghi hoặc nhìn bà ta, Mạc Thanh căng thẳng nói tiếp, "Không phải con bé nói ba nó chết rồi sao?"
"Với người ngoài, cô ấy luôn nói như vậy."
"Bây giờ con bé đâu rồi?"
Mạc Thanh lần trước trở về chỉ là để tảo mộ, lại nói bên cạnh Chiêm ĐôngKình chỉ là một cô gái, hơn nữa muốn đối phó Thẩm Tâm Lê, hấp tấp mấyngày bà ta cũng không có thời gian điều tra lại lịch của Tô Lương Mạt.
Thấy Chiêm Đông Kình ngồi ngẩn ra ở đó không nói gì, Mạc Thanh bước lên trước, "Mẹ đang hỏi con đấy."
"Hai năm trước xảy ra chuyện, cô ấy đã vào tù rồi, bây giờ quản lý sòng bài cho Tương Hiếu Đường."
Mạc Thanh không có hỏi lại, Chiêm Đông Kình nhìn về phía bà, "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?"
"Con hiểu lầm rồi."
Mạc Thanh còn chưa kịp nói câu kế tiếp, chỉ bốn chữ này làm Chiêm Đông Kình như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh buốt đến chết lặng.
"Mẹ cũng là nghe ba con nhắc tới Tô Khang, một người làm quan một người tronghắc đạo, nhưng giao tình lén lút của bọn họ cũng không tệ, Tô Khang làbạn của ba con, chỉ có điều lại vướng mắc chỗ đơn vị công tác của TôKhang, cho nên bên ngoài ít người biết được. Trước khi ba con xảy rachuyện nhận được cuộc điện thoại, trước lúc đi đem di động khóa lạitrong tủ bảo hiểm, nhưng từ nội dung cuộc điện thoại mẹ có thể đoán rađược là Tô Khang. Ông ta cảnh báo ba con có cấp trên muốn động tới ôngấy, sau đó ba con đi ra ngoài, cũng chính là ngày hôm đó ông ấy xảy rachuyện."
Chiêm Đông Kình kéo căng gương mặt, "Cho nên viện đạn thứ ba ở hiện trường..."
"Là của Tô Khang," Mạc Thanh nói ra nhẹ nhàng, "sau khi xảy ra chuyện, TôKhang có tìm mẹ, nói ông ta muốn đi cứu ba con, nhưng vẫn là chậm mộtbước, ông ta ở hiện trường cũng có nổ súng, sau đó ông ta khó tự bảotoàn tính mạng, cũng không kịp nói thêm gì khác, mẹ cũng đáp ứng nguyệnvọng của ông ta đối với chuyện của ông ta không nghe không hỏi, ông takhông hy vọng liên lụy tới người nhà của mình."
Nếu như Mạc Thanh can thiệp, tất nhiên sẽ khiến hắc đạo và cả cảnh sát để ý.
Chiêm Đông Kình đột nhiên ngẩng đầu lên, "Sao mẹ không sớm nói cho con biết?"
"Mẹ làm sao biết đằng sau còn có nhữnh chuyện gì, Đông Kình, con vẫn cònquá trẻ, hiện tại Tô Khang lưu lạc bên ngoài chưa rõ sống chết, nhìncảnh tượng của ba con, con chiếu cố thật tốt con gái của ông ta đi."
Những lời này nói ra thật đơn giản, Chiêm Đông Kình lần đầu tiên cảm nhận được sâu sắc cái gì được gọi là "ý trời trêu ngươi".
"Sau này con có cùng Tô Lương Mạt tìm được Tô Khang, nhưng ông ta không chịu tiếp nhận giúp đỡ của con."
"Ông ta đương nhiên muốn phủi bỏ sạch sẽ với chúng ta, chẳng lẽ sau này ôngta cũng muốn bước chân vào hắc đạo sao? Huống hồ ai cũng không thíchngười nhà của mình cũng bị liên lụy theo."
Chiêm Đông Kình luingười tựa ra đằng sau, trầm tư suy nghĩ, hắn phái người điều tra, lạikhông ngờ Tô Khang để lại đủ dấu vết không phải vì hại Chiêm Tùng Niên,hơn nữa còn vì hai người là bằng hữu, xuất hiện trước đó còn muốn cứu ba hắn.
Điểm này, Chiêm Đông Kình thế nào cũng không ngờ được.
Mạc Thanh lại hỏi thêm một câu, "Cô gái kia làm sao lại vào tù?"
Một câu nói, không khác gì một con dao hung hăng đâm một nhát trong lòngChiêm Đông Kình, hắn hít thở cũng cảm thấy đau buốt, không khí tronglồng ngực bị một đôi tay từng chút từng chút tước đi sạch sẽ, còn lạichỉ có đau đớn vô tận cùng cảm giác hít thở không thông.
"Là bị con đưa vào."
"Cái gì?" Mạc Thanh kinh hãi.
Chiêm Đông Kình khoanh hai tay chống đỡ cái cằm, "Con lúc đó vừa đúng lúc tra ra được Tô Khang có liên quan tới cái chết của ba..."
Mạc Thanh thở dài, "Như vậy tính ra, cũng bị phán quyết hai năm rồi."
Chiêm Đông Kình không lên tiếng gật đầu.
"Con thật là!"
"Tô Khang người này đáng tin không? Có khi nào có khả năng lời ông ta nóikhông đáng tin?" Chiêm Đông Kình nhớ tới lá thư, "Còn có trong lá thưông ta gửi cho Tô Lương Mạt, con lại không nhìn ra được ông ta với ba có bao nhiêu giao tình sâu đậm, thậm chí còn đem chứng cứ đưa cho bạn củaông ta..."
"Đông Kình," Mạt Thanh cắt ngang lời hắn, "người không vì mình trời chu đất diệt, con không thể trách Tô Khang chừa lại chobản thân một đường lui, nhưng với chuyện của ba con, ông ta quả thậtchưa từng có tâm tư đó, có lẽ ông ta lúc đó cũng muốn muốn cân nhắc chochính mình, nhưng chuyện trước đó thì... Đối với Tô gia, chúng ta có lẽđã mắc nợ rồi."
Chiêm Đông Kình ra khỏi phòng, hai vai bị hai chữ "mắc nợ" đè ép đến suy sụp.
Hắn thật sự không có cách nào rũ bỏ được ý nghĩ kia, bước chân hắn nặng nề, lái xe ra khỏi Thanh Hồ Đường.
Mercedes-Benz Biome màu xám bạc như tia chớp lạnh lẽo phá vỡ không trung, Chiêm ĐôngKình gần như nhấn chân ga đến cùng, sự thật này đánh hắn đến quân línhtan rã.
Cây xanh hai bên đường theo tiếng gió lao vụt qua phát ra tiếng vọng rầm rì, khẩu súng Chiêm Đông Kình để trên hộp số rơi xuốngchân, hắn đánh tay lái một cái, quẹt qua chiếc xe Toyota màu đỏ đâm tớitrước dải phân cách, Chiêm Đông Kình ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn,vẫn tiến lên phía trước.
Đêm nay, cỗ xe Mercedes-Benz Biome trởthành xe âm linh, không ít xe đều không may khó thoát thân, giao thôngtrên đường bị tắc nghẽn hoàn toàn, còn nối tiếp nhau tông vào đuôi xe,nghiêm trọng hơn còn bị xe của Chiêm Đông Kình đá bay thẳng hai bathước.
Hắn nghĩ, hắn điên rồi.
Hắn không có chỗ trút bỏ, không có biện pháp nào có thể làm tâm tình đang mâu thuẫn cũng thống khổ bình tĩnh trở lại.
Con ngươi âm lệ của người đàn ông phản chiếu lên gương chiếu hậu, khuôn mặt như được chạm khắc tỷ mỷ, hai tay hắn nắm chặt vô lăng, đi khắp nơikhông mục đích xuyên qua màn đêm phồn hoa náo nhiệt.
Hai bên là kiến trúc cao tầng lạnh lẽo, trong đầu Chiêm Đông Kình không khỏi nhớ tới lời Lưu Giản đã nói.
Nếu có một ngày, chân tướng hắn tin tưởng tan vỡ, hắn định dùng cái gì trả lại hai năm cho Tô Lương Mạt?
Chiêm Đông Kình cảm thấy hai mắt khẽ chua chát, ngay cả đầu lưỡi trong miệngcũng đắng ngắt, lúc qua cầu vượt không kiêng nể gì quẹo rẽ lung tung,đâm đầu tới một chiếc xe vừa vặn lái tới, Chiêm Đông Kình lấn lướt đường của đối phương, lại không có chút ý định tránh đi.
Đối phươngnhấn còi ầm ĩ, chỉ thấy xe phía trước giống như là tảng đá khổng lồ vọtnhanh lên trước, liền vội vã tránh đi, đèn xe phía trước đâm vào lancan.
Chủ xe chưa hoàn hồn, một hồi lâu sau mới mắng ra tiếng, "Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi!"
Xe Chiêm Đông Kình lên đường cao tốc, hướng thẳng tới sòng bài của Tương Hiếu Đường.
Thời tiết hai ngày nay không tốt, lúc này mưa bụi mù mịt hắt lên trên kínhchắn gió, cần gạt nước đong đưa, tầm mắt Chiêm Đông Kình cũng mờ ảo.
Hắn đậu xe ở một bên, thấy Tô Lương Mạt từ sòng bài đi ra, hôm nay cô thayđổi cách ăn mặc, áo khoác da thắt eo màu đen, bên dưới là quần jean xanh đậm.
Tô Lương Mạt ôm trong tay cái máy tính, vừa mới định đi vềphía bãi đỗ xe, Chiêm Đông Kình lại thấy Lưu Giản từ sòng bài chạy ra,cầm cái ô mở ra.
Tô Lương Mạt nhìn nhìn, "Mưa cũng không to lắm, chạy vài bước là tới rồi."
"Vẫn cứ mang theo đi, không phải tối nay đưa Tô Trạch đi ăn cơm sao? Nhóc con quậy phá lợi hại, đừng để hai người đều bị ướt."
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là nhận lấy cái ô, "Anh nói cũng đúng."
Lưu Giản vốn không có ý định đi vào, "Hay anh đi cùng với em nhé."
"Đêm nay không phải có hai mối lớn sao? Yên tâm đi, đối phó Tô Trạch dùng thức ăn là được rồi."
Lưu Giản bật cười, "Nào có ai làm chị như em."
Tô Lương Mạt khoát khoát tay, "Nhanh vào đi, mưa lớn rồi."
Một màn này rơi vào mắt Chiêm Đông Kình, biến thành cảnh tượng lưu luyếnbịn rịn không nỡ chia tay, Lưu Giản xoay người sải bước vào trong sòngbài, Tô Lương Mạt đi vào bãi đậu xe, không bao lâu, Chiêm Đông Kình liền thấy xe của cô lái ra.
Trời mưa đường không dễ đi, Tô Lương Mạtlái xe không nhanh được, mấy phút sau, cô nhạy cảm phát hiện có gì chútkhông ổn, nhìn kỹ, nhận ra xe của Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt hơi cáu, không biết hắn lại có ý gì với cô.
Cô đi về hướng nhà trẻ của Tô Trạch, vòng qua một con phố, thấy xe Chiêm Đông Kình vẫn còn theo phía sau.
Tô Lương Mạt không che giấu được bực bội trong đôi con người, nhưng biểnchỉ dẫn đại lộ cũng không có ai quy định Chiêm Đông Kình không được đibên này, cô tăng tốc lái nhanh tới nhà trẻ của Tô Trạch, cách giờ tanhọc còn năm phút, Tô Lương Mạt ngồi trong xe, Chiêm Đông Kình cũng không xuống xe.
Đám trẻ con theo hướng dẫn của cô giáo xếp hàng đi vềphía cổng trường, Tô Lương Mạt đẩy cửa xe đi xuống, Tô Trạch ở trong đám nhóc không ngừng ngoắc ngoắc tay với cô.
"Tô Trạch Tô Trạch, chị của cậu đến rồi."
"Mình biết rồi, tối nay chị mình đưa mình đi ăn kem Haagen-Daz với thịt nướng, mình ngủ trưa cũng nằm mơ thấy."
Tiểu cô nương bên cạnh quệt miệng cười, "Chả trách buổi trưa cậu không chịu ăn cơm, thì ra là muốn để bụng."
"Suỵt!" Tô Trạch rụt cổ lại, "Mỹ Mỹ, những lời này đừng để chị mình nghe thấy, nếu không lần sau mình sẽ không được ăn."
"Vậy cậu bảo chị cậu đưa mình đi cùng đi."
"Nhưng mẹ cậu đến đón cậu mà."
"Cậu không đồng ý, vậy chuyện lần trước đã nói xong không tính nữa..."
Cổng trường mở ra, cô giáo dặn dò mấy bạn nhỏ đi ra ngoài, trước cổng đầyphụ huynh đến đón con, Tô Lương Mạt đi tới nắm tay Tô Trạch.
MỹMỹ bổ nhào vào lòng mẹ, lúc đi đến gần Tô Trạch hung dữ nói, "Hứ, mìnhkhông muốn gả cho cậu nữa, ngày hôm qua Tiểu Cường cũng nói với mìnhrồi, ngày mai mình sẽ nói với Tiểu Cường sau này mình gả cho cậu ấy."
Tô Trạch chu miệng lên, Tô Lương Mạt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Mỹ Mỹ, "Tô Trạch, em thích tiểu cô nương kia?"
"Chị, chúng ta đi đâu ăn đi, em rất đói."
Đúng là cái đồ háu ăn!
Tô Lương Mạt dắt Tô Trạch tới trước xe, xe của Chiêm Đông Kình dừng ngayphía sau cô, người đàn ông cũng xuống xe, Tô Trạch ngẩng đầu nhìn thấyChiêm Đông Kình.
Khóe miệng hắn mấp máy, "Tô Trạch."
TôTrạch thân thể nhỏ nhỏ trốn sau lưng Tô Lương Mạt, chỉ lộ nửa cái đầunhỏ, con ngươi đen trắng phân minh rõ ràng đang sợ hãi, "Chị, là ngườixấu."
Tô Lương Mạt đưa tay vỗ vỗ nhẹ vai Tô Trạch, "Tô Trạch không sợ, có chị ở đây."
Hai tay thằng bé ôm chặt chân Tô Lương Mạt, hoảng đến độ sắp khóc, "Chị,người xấu có phải lại muốn đưa chị đi không? Em không muốn!"
Đầuvai Chiêm Đông Kình bị nước mưa làm ướt nhẹp, trên gương mặt anh tuấnướt át lạnh lẽo, Tô Trạch hoảng sợ hắn nhìn thấy được, thằng bé đángthương trốn sau lưng Tô Lương Mạt, không phải là đứa trẻ nhìn thấy hắnsẽ nhào tới trước gọi hắn là "chú" kia nữa.
Tô Lương Mạt mở cửaxe, cho Tô Trạch ngồi vào trong, cô vốn là muốn nói với Chiêm Đông Kìnhvài lời, nhưng trước cổng trường đậu đầy xe, Tô Lương Mạt suy nghĩ mộtchút vẫn là lên xe.
Lái đi được một đoạn đường, Tô Lương Mạt thấy xe của Chiêm Đông Kình vẫn ở phía sau.
Cô dừng xe ở ven đường, "Tô Trạch, chờ chị năm phút nhé."
"Chị, em sợ."
Tô Lương Mạt vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, "Đừng sợ, sẽ không có người nào có thể đem chị đi cả."
Cô xuống xe dập mạnh cửa xe một cái.
Chiêm Đông Kình tựa lên trước xe của mình, Tô Lương Mạt tiến lên vài bước, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh muốn cái gì?"
"Lương Mạt."
Tô Lương Mạt chờ nửa câu tiếp theo của hắn.
"Tha thứ cho tôi." Chiêm Đông Kình khó khăn thốt ra ba chữ.
Hắn nâng tầm mắt, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của Tô Lương Mạt truyền vào tai, "Không thể nào."
Chiêm Đông Kình cắn chặt răng, "Thực xin lỗi."
Tô Lương Mạt đợi hai năm, đợi được câu nói này thì còn có tác dụng gì?
Mưa bụi mờ mịt như chuỗi hạt trân châu bị cắt đứt, Tô Lương Mạt nhắm mắtlại, có nước mưa chảy vào mắt, chua xót đến đau nhức, cô đưa tay chỉ vào xe của mình, "Đến cả Tô Trạch thấy anh cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ nhớ tớicảnh tượng tôi bị bắt đi hai năm trước, nó còn nhỏ như vậy, huống hồ làtôi, Chiêm Đông Kình, đừng tiếp tục quấy rầy với tôi nữa, tha thứ anh là không thể nào, lời xin lỗi của anh, tôi chấp nhận, như thế được rồichứ?"
"Tôi phải làm thế nào?" Chiêm Đông thực sự không biết, lúc này hắn còn có thể nói cái gì nữa.
"Cái gì anh cũng đều không phải làm, bởi vì đây chính là anh, Chiêm Đông Kình!" Tô Lương Mạt tự thấy lời mình nói đủ rõ ràng.
Hắn cũng không có đến một phần nắm chắc, trước kia còn có thể ỷ vào Tô Lương Mạt yêu hắn.
Đầu tóc Chiêm Đông Kình toàn bộ đều ướt sũng, áo sơ mi trắng dán chặt lênngười, có thể nhìn thấy cơ bắp rắc chắc trước ngực, nước mưa lạnh lẽochui vào cần cổ Tô Lương Mạt, cô cũng không có chỗ nào thấy thoải máihơn đôi chút.
Nếu như lúc trước đã tàn nhẫn như vậy, vì sao bây giờ còn muốn dây dưa khổ sở?
Chiêm Đông Kình tiến lên trước, mặt đất đã tích tụ một tầng ướt ý, theo độngtác bước chân, có thể nghe được tiếng nước bị dẫm đạp, Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình bước càng lúc càng nhanh, cô vô thức muốn trở vào xe,lại bị Chiêm Đông Kình bắt được cánh tay trước khi cô mở cửa.
"Anh làm gì vậy?!"
"Tôi muốn nhìn thử xem, trong tim em có còn tôi hay không!" Chiêm Đông Kìnhchế trụ hai vai Tô Lương Mạt đè cô lên thân xe, cô vùng vẫy một hồi, vẫn không nhúc nhích được, "Không có, không có! Anh nhìn xem cho kỹ càng,anh còn chỗ nào đáng để tôi lưu lại trong lòng?"
Chiêm Đông Kìnhlấn người sát lại, gần như áp vào mặt Tô Lương Mạt, "Tha thứ cho tôi,chúng ta để những chuyện kia trở thành quá khứ..."
"Tha thứ cho anh, sau đó thì sao?" Tô Lương Mạt hỏi ngược lại.
Nước mưa trên mặt Chiêm Đông Kình chảy xuống, hiện ra đôi con ngươi sâuthẳm, giọng nói hắn khản đặc, mang theo lưu luyến Tô Lương Mạt quá quenthuộc, "Quên đi quá khứ có được không?"
Tô Trạch thấy Tô LươngMạt bị Chiêm Đông Kình áp trên xe, hoảng sợ đẩy cửa xe chạy xuống, thằng bé dùng hai tay ra sức đẩy Chiêm Đông Kình, khí lực thực sự quá nhỏ,lại nhấc chân lên đá, từng dấu giày đầy bùn đất dính lên ống quần ChiêmĐông Kình, "Buông chị ra, cái tên xấu xa này, hu hu, chị, chị..."
Khí lực Tô Lương Mạt không bằng Chiêm Đông Kình, cô ngửa mặt tựa lên muixe, bởi vì trời mưa, không thể không nhắm hai mắt lại, "Nhìn thấy chưa?Đây chính là đáp án của tôi."
Tô Trạch cắn một phát vào chânChiêm Đông Kình, khuôn mặt nhỏ nhắn vì dùng sức mà sung huyết đỏ bừng,hai tay vẫn còn trên người hắn không ngừng cào cấu.
Chiêm ĐôngKình giống như không cảm thấy đau, hắn đưa tay che hai mắt Tô Lương Mạt, lau đi nước đọng trên mặt cô sau đó chế trụ hai vai kéo về phía mình,"Mở mắt ra nhìn tôi."
Cô khẽ mở mắt, tận lực nhìn hắn.
Trong đôi con ngươi điềm tĩnh không chút gợn sóng, càng nhiều hơn xa cách cùng lạnh nhạt.
Chiêm Đông Kình từ từ buông lỏng tay, Tô Lương Mạt nhìn về phía Tô Trạch, cô cúi người ôm hai vai Tô Trạch.
Thằng bé sống chết cắn chặt Chiêm Đông Kình không chịu thả.
Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ mặt Tô Trạch, "Tô Trạch ngoan, em xem chị không phải vẫn còn ở đây sao?"
Tô Trạch nghe nói, lúc này mởi nhả miệng ra.
Tô Lương Mạt để ý thấy trên ống quần Chiêm Đông Kình có vết răng cắn dínhmáu, cô ôm Tô Trạch trước người, Tô Trạch hai mắt ngấn nước, giơ nắm đấm nhỏ đô đô đánh về phía Chiêm Đông Kình, "Bại hoại!"
Tô Lương Mạt cầm tay Tô Trạch, "Tô Trạch ngoan."
Chiêm Đông Kình khẽ nhếch môi, sắc mặt đáng sợ, Tô Trạch ngẩng đầu liếc nhìn, chí khí vừa rồi toàn bộ chạy mất dạng, lại lần nữa trốn ra sau lưng TôLương Mạt.
Trên người đều ướt sũng, Tô Lương Mạt định dẫn thằng bé rời đi.
Phía sau truyền tới tiếng còi xe cảnh sát dồn dập.
Có cảnh sát giao thông đi tới, nhìn nhìn xe của Chiêm Đông Kình đậu ở lềđường, trên mặt xe có vết trầy xước va đập rõ ràng, tên cảnh sát kiabước lên trước, "Chiếc xe này..."
Chiêm Đông Kình quay đầu lại,cảnh sát nhận ra hắn, nhưng sự việc lần này quá ồn ào, hơn nữa ở trênđường lúc đó vừa vặn có tay săn tin tức đi ngang qua, chuyện này cũng sẽ bị truyền đi, "Kình thiếu, mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến, vừarồi ngài chạy quá tốc độ, làm cho mười mấy người bị thương, vi phạm luật giao thông nghiêm trọng."
"Bảo bọn họ gửi hóa đơn chữa trị đến cho tôi, tôi trực tiếp thanh toán."
Cái giọng điệu nói chuyện này.
Tên cảnh sát cũng không dám đắc tội, "Nhưng theo trình tự, ngài vẫn nên đi theo chúng tôi một chuyến."
Chiêm Đông Kình mắt phượng hẹp dài liếc sang một cái, tên cảnh sát kia cả kinh ngậm chặt miệng.
Chiêm Đông Kình đi trở lại trước xe của mình rút chìa khóa xe rồi dùng sứcném xuống đất, "Xe ở đây, đem đi đi, tùy cả sở cảnh sát giao thông củacác người muốn xử lý thế nào, kẻ bị thương phí chữa trị tôi trả, xe tôibồi, còn muốn thế nào nữa?"
Tô Lương Mạt kéo tay Tô Trạch, "Lên xe."
Tô Trạch bước từng bước ngắn đi tới trước cửa ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào.
Tô Lương Mạt đóng cửa xe, lúc thắt dây an toàn tầm mắt lơ đãng liếc quakính chiếu hậu, tên cảnh sát kia không dám ngăn cản, Chiêm Đông Kìnhcũng không lái xe, hắn sải bước đi về phía của Tô Lương Mạt.
Cô giật mình hoảng sợ, vội vàng khóa cửa xe.
Lúc Chiêm Đông Kình đi ngang qua cô không hề dừng lại một bước, Tô LươngMạt xuyên qua cửa xe nhìn thấy bóng dáng người đàn ông hướng về phíatrước.
Bóng lưng thẳng tắp, kiên nghị, mà lại cô đơn hiu quạnhrơi vào mắt Tô Lương Mạt, tầm mắt Tô Lương Mạt nhìn theo bóng Chiêm Đông Kình càng lúc càng xa đập vào kính chắn gió, cuối cùng hình ảnh kia ởtrong mắt dần mơ hồ, rồi cách rất xa.
Hốc mắt Tô Lương Mạt bấtchợt nóng lên khó hiểu, chóp mũi chua xót khó nhịn, cô cực lực ẩn nhẫn,Tô Trạch dè dặt nhìn cô, "Chị, chị khóc rồi."
Tô Trạch ấm ức mếu máo, nhưng vẫn muốn nói thật, "Vành mắt chị đỏ lên, bên trong còn ướt ướt."
Cần gạt nước đong đưa vài cái, bóng hình kia lại xuất hiện trong tầm mắt,Chiêm Đông Kình có lẽ cũng không biết bản thân nên đi đâu, Tô Lương Mạtngơ ngẩn mất hồn, cô nghĩ, Chiêm Đông Kình như vậy càng làm cô thấy xalạ.
Cô từng chứng kiến hắn quyết đoán sát phạt, hắn ra khỏi cửaluôn có hộ vệ đi theo, một người thận trọng như vậy, hôm nay lại giốngmột kẻ lang thang đi khắp nơi không mục đích, Tô Lương Mạt dời tầm mắtđi chỗ khác, nói với Tô Trạch. "Chị thật sự không khóc, chỉ là thấy hơilạnh, chị dẫn em đi mua bộ quần áo thay ra, sau đó chúng ta đi ăn thứcăn ngon có được không?"
"Được chứ!" Hoảng sợ cùng khó chịu vừa rồi, sớm đã bị quẳng ra sau đầu.
Tô Lương Mạt khởi động xe, hướng về phía Chiêm Đông Kình biến mất mà đi,xe chạy chậm rãi, dường như cả xe chạy bằng điện với xe đạp còn đi nhanh hơn cả cô.
Tô Lương Mạt không cố ý muốn làm gì cả, chỉ là lúc đi tới đầu đường vô ý liếc mắt, lại nhìn thấy Chiêm Đông Kình đứng trướcbiển quảng cáo màu xanh lam của mộ tòa nhà, một màu trắng làm nền khiếncho màu sắc kia càng nổi bật vẻ bi thương cùng trống trải, từ xa nhìnvào, lại thêm một trận mưa, thương cảm làm người ta muốn rơi nước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]