Tiếp theo đó, là từng đợt từng đợt thở dốc cao dần.
Chiêm Đông Kình siết chặt động tác cầm máy ghi âm, hai mắt như muốn trừng rathật lớn, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, mỗi một hơi thở mỗimột ánh mắt đều đầy tràn căng thẳng cùng phẫn nộ, giống như một cung tên đã lên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra giết chết người!
Tất nhiên Chiêm Đông Kình cũng nghe được câu nói kia.
"Nếu như...nếu như là anh ta, em tình nguyện chết."
Thật hay!
Thật là một chuyện nực cười!
Trong thang máy ở khách sạn tại Thái Lan, lúc hắn nhìn thấy Tô Lương Mạt tựmình nhéo ra những dấu vết kia trong lòng vừa hoảng vừa đau, nhưng trước sau lại không thể che dấu được bộ dáng tung tăng mừng rỡ, hắn nghĩ, TôLương Mạt với Lưu Giản chắc hẳn là trong sạch, cho nên Lưu Giản đuổi tới tận Thái Lan, hắn mới trăm phương ngàn kế ngăn cản bọn họ ở chung mộtphòng.
Nhưng Tô Lương Mạt đã không phải là người của hắn nữa,Chiêm Đông Kình cho dù muốn đề phòng, cũng khó ngăn được người khác tậndụng thời cơ, càng đừng nói là bị kẻ khác cố ý bỏ thuốc.
Tô Lương Mạt nhìn ra ngoài, thấy được bóng lưng cứng ngắc của Chiêm Đông Kình.
Cô với Lưu Giản nhìn mắt nhau, Hoắc lão gia tử kéo khóe miệng cười vui vẻ, từ phản ứng của Chiêm Đông Kình không khó nhìn ra, Lưu Giản lúc này đãchọc vào đống rắc rối lớn.
Chiêm Đông Kình tắt máy ghi âm đi, bước chân trở lại chầm chậm thong thả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113205/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.