Tô Lương Mạt cũng tự mình đoán được, thứ thuốc này không phải thuốc độc, so với thuốc độc còn tàn phá tâm trí con người hơn.
Hai chân cô không ngừng đạp lung tung, sau lưng thấm đầy mồ hôi, mười ngón tay khó chịu xoắn chặt một chỗ.
Lưu Giản giắt súng lại bên hông, "Có chịu đựng được không?"
Tô Lương Mạt lúc này đến lời nói của người đàn ông cũng không nghe được,cô gập cong hai chân, mồ hôi từng đợt từng đợt như vòi nước đã mở vantrượt qua gò má nhỏ giọt xuống cần cổ, Lưu Giản cũng không dám đụng vàocô, "Mẹ kiếp, lão cầm thú này."
"Lưu Giản, anh đi đi."
"Đi, anh bây giờ có thể đi đâu?" Lưu Giản chán nản dựa ở bên cạnh, "Em đừngcó đợi lát nữa chịu đựng không nổi liền nhào về phía anh."
TôLương Mạt lúc này còn có thể nói được vài câu hoàn chỉnh, "Yên tâm, emcó thể khống chế được, anh trước đó tìm xem có lối ra hay không, nếukhông em thật khó chịu đến chết ở đây."
Lưu Giản nhìn quanh bốnphía, anh đứng dậy đi tới trước hai cánh cửa sắt, lại tìm kiếm khắp nơi, chỉ tìm thấy một cái cửa sổ, "Bên ngoài đều được hàn lan can sắt, chodù có bò cũng không bò ra được."
"Xem ra là nhốt chúng ta như chim để chơi rồi."
Lưu Giản suýt chút nữa bật cười, "Những lời này của em, có thể ở trongkhông khí căng thẳng thế này chọc anh cười, cũng chỉ có mình em."
Tô Lương Mạt không nói gì nữa, một đợt lại tiếp một đợt sóng khô nóng cuốn tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113204/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.