Động tác của Chiêm Đông Kình đột ngột cứng đờ, toàn thân giống như hóa đáđứng yên tại chỗ, Đường Khả khom lưng nửa người trên gần như dán xuốngsàn, "Anh cũng chưa bao giờ đối xử tốt với em, đưa em ra ngoài cũng làvì muốn bồi dưỡng em thành công cụ giết người, là bản thân em ngốc, mớimuốn đi theo anh."
Hai chân Chiêm Đông Kình chống đỡ mép ghế sofa, rồi nặng nề ngồi xuống.
Tống Các tiến đến, ngồi xổm trước người Đường Khả, "Đường tiểu thư, cánh tay này cô thật không cần nữa sao?"
Đường Khả che miệng khóc, Chiêm Đông Kình bực bội vung tay, "Đi, đưa cô đến bệnh viện."
Tống Các lôi kéo cánh tay Đường Khả, bị cô ta dùng sức hất ra, "Đừng đụng vào tôi."
Tống Các nhẫn nại, động tác níu cánh tay cô ta càng thêm chặt, "Chẳng lẽ cômuốn bị đuổi đi sao? Nhân lúc này để Kình thiếu suy nghĩ lại thật kỹcàng."
Đường Khả nghe vậy, lúc này mới để Tống Các đỡ dậy.
Tống Các đưa Đường Khả ra ngoài, cho người đích thân hộ tống cô ta tới bệnhviện, lúc Tống Các trở lại phòng khách Chiêm Đông Kình vẫn ngồi ở vị trí lúc nãy, hắn không nhanh không chậm tiến lên, "Kình thiếu, cái chết của Đường Tâm năm đó, ngài không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Sao tôi lạikhông thấy," Chiêm Đông Kình thở dài một hơi, "cô ấy bình thường cũngcoi như là nhu thuận, lại dính đến ma túy, nếu không phải có người cố ýdụ dỗ, cũng không xảy ra chuyện sau đó."
"Đúng vậy, Đường Tâmtiểu thư thế nhưng lại khá hơn vị Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113203/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.