Trong nháy mắt hai mắt Vệ Tắc bùng lên ngọn đuốc, Tô Lương Mạt đưa chân đá văng áo ngực, “Vệ Tắc, chúng ta về trước đi.”
Vệ Tắc lầ trước phải chịu thiệt, lần này không dám quá bốc đồng, Vệ Tắcthả lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cửa, nhấc chân định đi.
ChiêmĐông Kình ung dung ngồi ngửa, khuỷu tay trái gác lên cửa xe, tầm mắtxuyên qua một bên mặt Vệ Tắc nhìn về phía Tô Lương Mạt, “Có lẽ cô cầnphải có thời gian cân nhắc, tôi cho cô thời gian, Lương Mạt, sau này đitheo tôi, tôi hứa sẽ đối xử tốt với cô.”
Giọng điệu này mang theo bao nhiêu ôn nhu giả tạo, Chiêm Đông Kình thu tay lại, cửa kính cũng từ từ từng chút một che đi tầm mắt của hai người bên ngoài.
Sau khi Vệ Tắc thấy xe của Chiêm Đông Kình đi ra ngoài, lúc này không nói lờinào ngồi vào ghế lái, Tô Lương Mạt còn chưa kịp thắt dây an toàn, thânxe đã như mũi tên rời cung bắn đi vun vút.
Tô Lương Mạt nhìn thấy kim chỉ tốc độ trên hộp số tăng lên nhanh chóng, bây giờ đúng vào buổitối, khí trời tối tăm u ám làm nền khiến tâm tình người ta càng thêmkém.
Quẹo ra khỏi Thanh Hồ Đường, vốn là tốc độ cực đại bị phanhlại đột ngột, Tô Lương Mạt bất ngờ nhào lên phía trước, Vệ Tắc nghiêngngười kéo cô bảo vệ trong ngực, đợi xe hoàn toàn dừng hẳn rồi mới buôngra.
Tô Lương Mạt sờ lên trán, đem tóc mái rơi lòa xòa ngang trángảy ra sau tai, cô nghiêng người nhìn Vệ Tắc, “Anh vì cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113117/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.