Lão Đại họ Chu theo đó hướng tầm mắt về phía Chiêm Đông Kình, ý vị chỉ ra,“Đúng vậy, Tương Hiếu Đường chúng tôi là người đầu tiên bảo vệ cô.”
Trí nhớ giấu trong đầu Tô Lương Mạt lại lần nữa hiện về, lúc trước chẳngphải cô là từ chỗ của Tương Hiếu Đường tìm được đường sống trong chỗchết?
Chiêm Đông Kình rút một điếu thuốc, cô gái bên cạnh lập tức tới gần châm lửa cho hắn, tay của hắn rơi bên eo người phụ nữ, khôngtiến lên một phân, lại vừa làm ra biểu hiện khiến người ta vui tai vuimắt vừa đàng hoàng mà hoang dã.
Tô Lương Mạt đứng im dưới bóngđèn treo trong phòng, “Tôi chỉ nhìn thấy có một chiếc xe đâm trúng người ta, về phần người nào làm tôi thật sự không biết, cũng không nhận ra.”
“Là không nhận ra, hay là muốn bao che?”
“Nơi này không có người tôi muốn bao che.” Thái độ Tô Lương Mạt rõ ràng,khẩu khí không kiêu không nịnh giống như là rót vào không khí hắc ám vẩn đục trong này luồng khí lạnh duy nhất, Hoắc lão gia tử hiếm khi lộ ra ý cười.
“Nếu đã như vậy, cũng không còn gì cần hỏi nữa, đừng làmngười ta cảm thấy chúng ta đáng sợ thế nào, thật ra con người không phải đều giống nhau sao, đều trải qua sinh lão bệnh tử.”
Đáy mắtChiêm Đông Kình giấu vẻ trào phúng, Hoắc lão gia tử đã lớn tuổi rồi, cái gì cũng có thể nhìn ra, hắn đứng dậy bóp tắt khói thuốc, đưa tay hướngphía Tô Lương Mạt ngoắc ngoắc ra hiệu cô qua đó.
Chu Chính nhìnthấy động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113118/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.