Lúc Tô Lương Mạt đi qua trạm gác cổng, nhờ bác Vương ở bên trong liên hệvới công nhân quét sơn tường, nhất thiết phải làm cho mấy chữ trên bứctường sau khi tan ca về nhà biến mất sạch sẽ. 
Công ty trước đó đã giả vờ xin nghỉ nên không có chuyện gì, Tôn Liễn ở bàn đối diện thấy cô cả ngày thẩn thờ, “Tô Tô, hai ngày nay đi đâu?” 
Tô Lương Mạt hoàn hồn, đưa tay cầm con chuột, “Không có việc gì, chỉ là ra ngoài với một người bạn của mình chơi hai ngày.” 
“Mình thấy hồn vía của cậu còn chưa thu lại đâu, công việc đừng để có gì sai sót a, trong thời gian thử việc không thể cẩu thả.” 
Tô Lương Mạt gật đầu, đành phải cố gắng giữ vững tinh thần cho đến giờ tan ca. 
Mua điện thoại mới với sim bổ sung xong, Tô Lương Mạt vội gọi cho mẹ, mớibiết bà đã đón Tô Trạch về nhà mà giọng nói cũng không có gì khácthường, Tô Lương Mạt lúc này mới thở ra. 
Chen lấn trên xe buýtchật chội, trước kia ba đã từng nói đợi cô tốt nghiệp liền mua cho cômột chiếc xe, không nỡ để con gái bảo bối dãi nắng dầm mưa, giờ đây cònchưa tới nửa năm… 
Xe buýt đột nhiên thắng gấp, tài xế lại lần nữa hùng hổ tăng tốc, giờ cao điểm tan tầm, quả thật là người chen kẻ lấn,Tô Lương Mạt giữ chắc tay cầm, người cũng theo đó lắc lư qua lại, mệtmỏi dứt khoát tựa đầu vào cánh tay. 
Nắng chiều nghiêng bóng,xuyên qua cửa sổ rơi xuống gương mặt cô, ngũ quan cô thanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113102/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.