Trải qua lần huyên náo này, Tô gia sớm đã tinh bì lực tẫn.
(Tinh bì lực tẫn: kiệt quệ, mệt mỏi)
Ba mất tích, Tô Trạch còn nhỏ, Tô Lương Mạt biết trên trách nhiệm vai mình có bao nhiêu nặng nề.
Tan ca về đến nhà, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, thấy mẹ từ trong bếp đi ra, “Lương Mạt, có bạn đến tìm con.”
“Bạn?”
Cô xoay tầm mắt qua chỗ khác, nghe thấy tiếng cười từ phòng của Tô Trạchtruyền tới, cô bước nhanh tới cửa, người đàn ông bên trong đang dạy TôTrạch chơi trò gì đó, bóng lưng cao gầy nhìn thấy xa lạ.
“Chị.” Tô Trạch quay đầu, người đàn ông cũng từ trên giường đứng dậy, “Tô tiểu thư, chào cô.”
Sau khi nhìn thấy rõ mặt của đối phương, Tô Lương Mạt kinh hãi, cô vô thức kéo cửa lại, “Sao anh lại ở đây?”
“Kình thiếu sai tôi tới đây đón cô.”
Hai tay Tô Lương Mạt rủ xuống bên người nắm chặt, “Nếu như tôi không đi thì sao?”
“Tô tiểu thư, cô không còn đường lui.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, liền chặt đứt toàn bộ đường đi của cô.
Tống Tử Căng ở bên ngoài gõ cửa, “Lương Mạt?”
Có lẽ nghĩ tới một người đàn ông ở bên trong không tiện lắm, cho nên mớilên tiếng hỏi thăm, Tô Lương Mạt mở cửa, “Mẹ, đây là đồng nghiệp ở côngty của con, mới đi làm về tìm con có chút chuyện.”
“Oh, vậy được, mẹ đi chuẩn bị thêm vài món ăn.”
Tống Các nói trước một bước, “Bác gái không cần đâu, các sếp còn đang đợichúng cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113103/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.