Chiêm Đông Kình nhìn bộ dạng Tô Lương Mạt mặt mũi khó chịu, nôn cũng không nôn được, hắn xiên một miếng bỏ vào miệng.
Lực nhai vừa đủ, đầu lưỡi trằn trọc còn có thể thấy chút màu đỏ chói mắt.
Cô nghĩ không sai, hắn là cố tình làm cho cô buồn nôn.
“Cô mấy ngày chưa ăn uống đàng hoàng, ăn chút cháo trước đi.” Chiêm ĐôngKình bỏ dao nĩa xuống, đúng lúc thốt ra một câu, hắn cũng không phải đột nhiên lương thiện, mà cứ như vậy muốn đùa chết cô, hắn muốn có đáp ánthì tìm ai được đây?
Tô Lương Mạt dùng tay trái ra sức đè ép dạdày, kéo chén cháo ở bên cạnh qua, cho dù đói đến ngực dán vào lưng,những cô chỉ có thể ăn từ từ từng muỗng nhỏ.
Chiêm Đông Kình chỉăn một miếng bít tết, bỏ lại cầm lấy miếng sandwich, Tô Lương Mạt làngười ăn xong cuối cùng, cô giương mắt thấy Chiêm Đông Kình cầm khăn lau tay, “Thấy khá hơn chưa? Các người đi được rồi.”
Thật sự cứ như vậy chịu thả cô ra?
Tô Lương Mạt cho dù nghi ngờ, lại không trì trệ chút nào, một bữa sángkhông thể hồi phục tốt tinh thần, cô ôm em trai vào trong ngực, bướcchân mềm oặt nhưng mục tiêu mười phần là ra khỏi cửa.
Vừa đúng lúc chạm mặt Tống Các với Hàn Tăng.
Hàn Tăng chắc là cũng đã biết hai ngày trước mình vô duyên vô cớ té xỉu làchuyện ‘tốt’ của Tô Lương Mạt, hắn sải rộng bước chân đi lên trước, nhìn thấy Tô Trạch co rúc phía sau Tô Lương Mạt, “Ranh con chết tiệt, theota đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113101/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.