Ta cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống đất, biến mất trong tấm thảm lông trắng như tuyết. Nếu cho ta một lựa chọn, để ta thay Tiểu Xà đứng trên tế đàn xử tử, hoặc để ta thay nó chạy trốn mãi mãi, ta nhất định sẽ không do dự. Nhưng, hiện thực mãi mãi không có lựa chọn dễ dàng như vậy – hay nói cách khác, không có lựa chọn nào cho phép ta thỏa mãn cảm xúc của mình.
"Ngươi suy nghĩ xong chưa?" Giọng nói của thiên thần lạnh đi, "Bạn của ngươi là ác ma, ngươi sẽ không quên chứ? Ngươi không có quyền đứng ở vị trí của nó mà nhân từ, nói đến ác ma, chẳng lẽ ngươi dám nói, nó để lại ma khí trên người con dê, nhất định là vô tình sao? Biết đâu..."
"Ngươi không cần nói như vậy!" Ta ngẩng phắt đầu lên, lần đầu tiên cắt ngang lời thiên thần, lần đầu tiên không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám vô cảm của hắn, "Dù nó thật sự làm như vậy, đối với ta cũng không phải điều quan trọng."
Thiên thần dường như hơi sững người, sau đó xòe tay, nói: "Vậy, quyết định của ngươi là gì?"
"Ta không phải là một con thỏ tốt, có lẽ ta cũng là ác ma. Thôi, ta đi đây, ngươi cứ coi như hôm nay ta chưa từng đến, muốn làm gì thì làm đi." Ta lau khô nước mắt trên má, "Đợi đêm nay xử tử con dê núi xong, ta sẽ đến Luân Hồi Đài đuổi theo hồn phách của nó, nói cho nó biết sự thật. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-than-chi-le/3746877/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.