Tiểu Xà mỉm cười, không nói gì.
"Ngươi nói bậy!" Ta mắng to, "Mặt trăng của chúng ta luôn do Hằng Nga quản lý, chưa bao giờ có cái gọi là nguyệt thực chó má!"
"Nhưng nơi này Thiên Đế thua cho chúng ta rồi," Thiên thần thản nhiên nhìn ta, nói, "Ngươi ra ngoài sẽ thấy, nguyệt thực đã bắt đầu rồi."
Ta không nói gì, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tiểu Xà, quyết không để nó ném ta ra ngoài nữa.
Tiểu Xà sờ sờ tai ta, thở dài nhẹ nhõm: "Vậy thì đi thôi."
Suốt dọc đường không ai nói gì, con dê không biết từ lúc nào đã tự mở được còng, lặng lẽ đi theo sau chúng ta. Ta nghĩ nó nhất định đã biết được đầu đuôi câu chuyện, ta lén lút nhìn nó với ánh mắt xin lỗi, nhưng nó cúi đầu, không nhìn ta.
Đi qua những hành lang chằng chịt, chúng ta ra khỏi cung điện, đám đông trong điện đại khái là nghe được tin tức, không biết từ lúc nào đã tản đi hết. Trên phiến đá trắng như tuyết trước cửa, chỉ chất một đống củi lớn, giữa đống củi, dựng một cây cột cao. Thiên thần mặc trường bào màu trắng tay cầm đuốc, đứng bên đống củi nhìn chúng ta với vẻ mặt u ám, hắn dang rộng đôi cánh, lông vũ dựng đứng, đôi mắt xanh thẳm bừng cháy lửa giận, khuôn mặt xinh đẹp thánh khiết bị ghen ghét làm cho méo mó đáng sợ.
"Ngươi vậy mà lại đến."
"Ác ma luôn rất trọng tình cảm." Tiểu Xà che mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-than-chi-le/3746878/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.