Kha Nguyệt không dám tin vào tai mình, mắt nhìn thẳng về phía anh, ngón trỏ run rẩy chỉ ngược về phía mình, lớn tiếng hỏi llại.
"Anh nói cái gì? Tôi không biết liêm sỉ?"
Dương Trình nói xong mới biết bản thân mình hơi quá lời, nhưng anh cũng không cho bản thân sai. Hợp đồng vốn dĩ đã ghi rất rõ, còn chưa được một ngày, cô đã không tuân thủ.
Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt 'tôi nói gì sai sao' của Dương Trình, trong lòng tức giận không nói nên lời. Anh ta mắng cô không biết liêm sỉ…
Cô làm gì sai hả?
Cuối cùng mọi tức giận của Kha Nguyệt hóa thành một nụ cười tự giễu, cây bút trong tay bị cô quăng mạnh xuống mặt đất mà vỡ tan tành. Một lời giải thích hay biện minh cũng không nói, cứ vậy mà xoay lưng đi khỏi phòng.
Dương Trình nhìn cô một lời cũng không nói, cứ vậy mà đi, ttrong lòng dâng lên một chút có lỗi, nhưng lại bị chính anh phủ nhận.
Người sai là cô ta, lý nào anh lại cảm thấy áy náy.
Hừ… để anh xem cô giận dỗi được bao lâu.
Hai ngày cuối tuần với bọn họ giống như tảng băng, lạnh tanh không có tí cảm xúc nào.
Ở Tam Viên, buổi cơm chiều cuối tuần dường như không bao giờ vắng mặt một thành viên nào. Hôm nay, trên bàn ăn có thêm một chiếc bát, một đôi đũa, một chiếc ghế… nhưng lại không có thêm người.
Bà Dương nhìn cháu trai xuống một mình liền khó hiểu gặng hỏi: "Tiểu Nguyệt đâu, sao cháu xuống có một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-quang-cua-duong-thieu/2969732/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.