Lần này Kha Nguyệt quay về không chỉ mang theo một ly cà phê của Dương Trình, mà còn rất nhiều ly khác… đều là nhân viên nhờ vả cô mua hộ để chế giễu việc cô bị anh hành hạ thừa sống thiếu chết.
Liêu Mân cầm ly cà phê trong tay, khóe môi khẽ nâng lên một độ cong ngạo mạn: "Chắc nó cũng không ngon, giống như người mua nó vậy. Ngu ngốc!"
Cánh cửa phòng họp mở ra, Dương Trình vừa định mắng Kha Nguyệt thì đập vào mắt anh chính là những ly cà phê trên tay cô.
Dương Trình lập tức bước nhanh đến bên cạnh, không nói một lời liền giật đi mấy ly cà phê còn lại trên tay cô. Ánh mắt sắc lẹm của anh phóng đến những người có mặt trong phòng, giọng nói trầm xuống như đang kìm nén tức giận.
"Trợ lý của tôi, các người cũng dám động?"
Liêu Mân thấy Dương Trình tức giận liền nhỏ giọng khuyên ngăn: "Dương tổng, anh đừng trách chị ấy. Chị ấy vừa đến nên không rõ sở thích của anh, để em pha cho anh một tách cà phê khác, được không?"
"Không cần. Tôi không uống cà phê."
Câu trả lời của Dương Trình không chỉ khiến Liêu Mân ngượng ngùng, mà còn khiến Kha Nguyệt bùng phát cơn tức giận vốn đã ấp ủ.
"Không uống cà phê? Vậy anh bảo tôi đi mua làm gì. Anh xem tôi là trò đùa của anh phải không?"
Bàn tay cô bóp chặt ly cà phê đến nỗi nó móp méo lại, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, làm bẩn mắt cô và cả mắt anh.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-quang-cua-duong-thieu/2969731/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.