ậy sao chàng đến Bắc Nhung?
Chu Lục Vân vô thức muốn hỏi đến cùng nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt vào.
Cô ta nhìn Lý Huyền Trinh bẩn thỉu, đối mặt với ánh mắt hắn, thần sắc trên mặt vẫn giống như xưa, lại mang vẻ lạnh nhạt không che dấu, lòng như thít chặt.
Như từ giữa đám mây rơi xuống vào cát bụi, liên tục vô tận chìm sâu xuống.
Lý Huyền Trinh nhìn Chu Lục Vân, cảm giác được tình ý triền miên trong mắt cô ta, khẽ giật mình, lập tức cười khổ, nhíu mày rậm. Hắn cứ nghĩ lúc cô ta rời đi, giữa họ đã kết thúc.
“Vân Nương, lúc nàng rời Trường An, ta chưa cùng nàng nói lời từ biệt cho tử tế.” Hắn đã sớm buông, không thể để cô hiểu lầm.
Chu Lục Vân ngơ ngác nhìn Lý Huyền Trinh: “Chàng muốn từ biệt?”
Vẻ mặt Lý Huyền Trinh bình tĩnh, ánh mắt minh mẫn, quanh thân khí thế nặng nề như có như không, dùng cách thẳng thắn nhất để cô ta đối mặt: “Đúng vậy, chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn, cũng nên đàng hoàng từ biệt.”
Chu Lục Vân chấn động cả người, sắc mặt trắng bệch, ngón tay bấu chặt tay áo.
Nhất đao lưỡng đoạn.
Chàng thế mà muốn cùng mình nhất đao lưỡng đoạn.
*chỗ này mình tạm không thay thế chắc ai cũng hiểu. một đao hai khúc, hai đứa hai nơi. hahaha
Lý Huyền Trinh dựa vào tường đất, nhúc nhích chân, xiềng xích loảng xoảng. “Trước khi mẹ nàng lâm chung, ta đã đồng ý bà sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt… Ta đã phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443239/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.