Trong bãi nhốt cừu bùn lầy ẩm ướt, chất đầy cặn bã, hôi thối không chịu nổi.
Trước hừng đông, Talie lại đưa tới thức ăn cho đám Lý Huyền Trinh, sữa ngựa, mền vải, còn có thuốc trị thương quý giá. “Chiến mã của doanh địa ở góc Tây Bắc, được trông coi rất nghiêm. Lúc các ngài rời đi hãy theo hướng Đông Nam, có vài con ngựa cái nhỏ bị bệnh, rất ít người trông coi, mấy con ngựa đó đã được chăm tốt, tốc độ rất nhanh.”
Trước khi đi, Talie nhớ tới một câu Dao Anh từng nói. “Công tử, Văn Chiêu công chúa nói, Vương thất Bắc Nhung tranh đấu không ngừng, giữa các Vương tử lục đục, Vương tử A Lăng không phải người Bắc Nhung, có khoảng cách với mấy Vương tử khác rất lớn. Các ngài chạy trốn cố tìm đến lãnh địa mấy Vương tử khác.”
Lý Huyền Trinh gật đầu ghi nhớ, mấy người tháo dây thừng, lấy toàn bộ thuốc trị thương cho Lý Trọng Kiền, băng bó kỹ cho hắn.
Tất cả lăn lộn trong vũng bùn cho người dính đầy bùn nhão, phân và nước tiểu để che lấp mùi, ở doanh trại lính Bắc Nhung nuôi chó săn có khứu giác nhạy bén.
Trời đầy sao, bầu trời yên tĩnh nối liền với băng thiên tuyết địa.
Lý Huyền Trinh tựa trên hàng rào, kiên nhẫn đợi thời cơ, hắn biết vào nửa đêm khuya đến rạng sáng lính trực đêm đổi canh, là lúc lỏng lẻo nhất, là thừa cơ chạy trốn nắm chắc nhất.
Nửa đêm, Lý Trọng Kiền tỉnh táo lại, mắt phượng liếc một vòng, giãy dụa ngồi dậy, ôm chặt vết thương trên người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443238/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.