Chương trước
Chương sau
Dao Anh từ đại điện đi ra, Bát Nhã nhanh bước đuổi theo nàng, trợn cặp mắt, nghiêm mặt, há miệng định chỉ trích nàng.

Không chờ cậu lên tiếng, Dao Anh cực nhanh nói: “Mới vừa rồi là ta bị người khác đẩy đó.”

Lực đẩy còn không nhỏ, hiển nhiên là cố ý.

Bát Nhã sửng sốt.

Dao Anh chỉ vào đội ngũ dài không thấy đuôi trước điện, hỏi: “Tín đồ tham bái từ đâu đến thế? Có tra xét thân phận chưa?”

Bát Nhã lắc đầu, nói: “Mấy hôm nay trong chùa tuyên giảng cầu phúc, mở liên tục cả năm ngày. Dân chúng Vương Đình không phân sang hèn đều có thể đến Vương Tự tham bái. Có dân Thánh Thành, có người từ địa phương khác, họ chờ trước Vương Tự mấy ngày trời, không ăn không uống chỉ để chiêm ngưỡng phong thái của Vương, vì người đến ngày càng nhiều nên đành phải để một số người vào trước mà chưa kịp kiểm tra từng bước một, chỉ có lúc vào thành hẳn Cấm quân đã từng tra xét thân phận thôi…”

Dao Anh nhẹ nhíu mày, vậy người đẩy nàng là ai được nhỉ?

Bát Nhã nhìn Dao Anh hừ nhẹ, nói: “Sau này công chúa cẩn thận chút, tốt nhất đừng một mình đi lại ngoài Vương Tự, tôi biết người đẩy cô là ai đó.”

Dao Anh hỏi: “Là ai?”

Hai tay Bát Nhã nhét vào tay áo, ánh mắt lướt vòng vòng trên khuôn mặt không son phấn vẫn xinh đẹp mướt mát như hoa đào của Dao Anh, hạ giọng: “Vương đối xử với cô khoan dung độ lượng, dân chúng Vương Đình đã bàn tán ầm ĩ từ lâu, tín đồ luôn nói phải nghĩ cách đuổi cô đi, người đẩy cô chắc chắn là một trong số đó. Cô để ý chút, đừng tưởng Vương nuông chiều cô thì cô có thể muốn làm gì thì làm.”

Dao Anh ờ một tiếng, như đang suy nghĩ, nói: “Ta nhớ rồi, cảm ơn cậu nhắc nhở.”

Mặt Bát Nhã ửng đỏ, hất cằm, ồm ồm nói: “Nếu không phải sợ cô làm ô uế danh tiếng của Vương tôi không thèm nhắc cô đâu!”

Nói xong, nhấc chân dài, phẩy tay áo bỏ đi, tư thế cứng nhắc.

Dao Anh bật cười, đứng trước bậc thềm nhìn quanh một vòng, trong đám người chen chúc vô số ánh mắt sắc bén lạnh như băng đảo qua người nàng, bắt gặp ánh mắt nàng họ mới dời mắt, nép vào trong đám đông.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Xem ra tín đồ vừa rồi đẩy nàng chỉ là địch ý chợt nảy. 

Dao Anh rời hành lang, chuyển qua con đường nhỏ chờ Đàm Ma La Già trên đường về thiền thất.

Trên đường đi, các vị sư, sa di và tín đồ lễ Phật thấy nàng, ánh mắt tránh né, tụ một chỗ xì xào bàn tán.

Dao Anh ngẫm nghĩ, bước xuống thềm đá, rẽ qua hành lang.

Sinh thần Đàm Ma La Già sắp đến, mấy hôm nay từ sáng sớm đến tối mịt trước tiền điện Vương Tự luôn đen nghịt đầu người, tín đồ khắp nơi chen chúc tham bái, thân phận nàng mẫn cảm, lúc này xuất hiện cạnh Đàm Ma La Già hẳn sẽ tổn thương tình cảm đám tín đồ, ảnh hưởng danh tiếng La Già.

Trong đợt Pháp hội nàng cố gắng đừng xuất hiện ở Vương Tự thì hơn.



Sau nửa canh giờ, Pháp hội cầu phúc kết thúc, Đàm Ma La Già từ đại điện ra, đôi mắt xanh hờ hững quét hành lang dài một vòng. 

Hành lang trống rỗng, ánh tuyết phản chiếu khắp, bích họa trên tường vẽ Phật thuyết pháp màu sắc tươi sáng, Phật kết già ngồi thuyết pháp, đoan trang uy nghiêm.

Duyên Giác thò đầu ra nhìn quanh, buồn bực nói: “Văn Chiêu công chúa vừa mới đây…Sao không thấy nữa nhỉ?”

Đàm Ma La Già không nói.

Vốn không thuộc về nơi đây, sớm muộn gì cũng phải rời đi, không có thứ gọi là “không thấy”.

Chàng cầm hương trượng mạ vàng, bước vào hành lang, vạt cà sa rộng rãi phất qua lan can, quét rơi một đám tuyết mới. 

Trở lại thiền thất, vẫn không thấy bóng Dao Anh, Duyên Giác có phần lo lắng, tìm tăng binh hỏi: “Các ngươi thấy Văn Chiêu công chúa không?”

Nhóm tăng binh đáp: “Văn Chiêu công chúa vừa rồi có tới, đưa cái này.” Hắn chìa ra một tấm da dê. Duyên Giác nhận lấy đưa đến trước trường án.

“Còn Công chúa đâu?”

Tăng binh nói: “Công chúa đưa cho bọn tôi xong rồi thì bảo muốn đi tìm tướng quân A Sử Na có chuyện thương lượng.”

Duyên Giác nhướng mày, quay nhìn Đàm Ma La Già. Đôi mắt xanh chàng cụp xuống, nhìn tấm da dê, khuôn mặt bình tĩnh, đáy mắt không một tia gợn sóng.

Đến khi Duyên Giác cho rằng chàng không nghe thấy, đột nhiên chàng hỏi: “Có phái người đi theo không?”

Tăng binh giật mình, nói: “Vương đã dặn dò, Cấm quan không dám để công chúa một mình ra Vương Tự, đã phái hai người đi theo.”

Đàm Ma La Già khẽ gật đầu.



Dao Anh thay một bộ kỵ trang, mang khăn che mặt, cưỡi ngựa ra khỏi Vương Tự. Thân binh và hai cận vệ Trung quân ở sau lưng nàng.

Nàng đi gặp lão Tề trước dặn dò mấy việc, trên đường về thành thuận tiện ghé chào A Sử Na Tất Sa, xin giúp một vấn đề nhỏ.

Lúc Tất Sa giúp nàng đòi đồ cưới từ Bắc Nhung, nàng nghĩ trứng không để cùng một giỏ mới bảo mấy thân binh đi theo những đội buôn khác nhau đến Tát Mạt Kiện, Thiên Trúc, Thổ Phiên, vừa nghĩ cách đưa tin, chừa một đường lui, vừa để tìm hiểu tình huống.

Giờ đây các đội buôn lần lượt trở về, có đội mang về thứ nàng muốn, có đội chỉ đi nửa đường lại quay lại, chưa đánh đã lui. 

Dao Anh không khỏi nhớ tới nhóm Trương Cửu xuất phát từ Cao Xương, không biết họ đã tới đâu, có phá được phong tỏa Bắc Nhung hay không. Vương Đình cũng có đội lính thám báo chuyên tìm hiểu tin tức, nàng muốn tìm Tất Sa hỏi thăm một chút.

Tất Sa không ở trong phủ, đã đi sân diễn võ.

Thân binh của anh ta nói: “Hàng năm vào khoảng sinh thần, Vương sẽ đi giáo trường duyệt binh, đến lúc đó cử hành đại hội tỷ võ rất lớn, dân chúng toàn thành đều được đi xem. Năm nay Tướng quân cũng muốn tham gia tỷ võ, nên mấy hôm nay Tướng quân hay ra sân diễn võ so tài với những người khác.”

Sau khi bạo loạn, Vương Đình cần một trận duyệt binh hoành tráng và đại hội tỷ võ để ổn định lòng người.

Dao Anh để cận vệ dẫn đường, rẽ hướng đi sân diễn võ.

Nơi này được bố trí gần Sa Viên, sân bãi rộng lớn, địa thế thuận lợi, ngoài sân có sắp đặt ghế ngồi.

Lúc Dao Anh đuổi tới, giữa sân rộn rộn ràng ràng, tiếng chân như sấm, đang diễn ra cuộc tranh tài cưỡi ngựa bắn cung, nam nữ quý tộc áo gấm ngồi trên đài cao, chăm chú xem hai con ngựa dẫn đầu ở võ trường không chớp mắt, tràn đầy phấn khởi.

Cận vệ nói, theo lệ cũ, từng bộ lạc hay các nước nhỏ đến đây triều cống cũng sẽ phái dũng sĩ ra tham gia trận đấu, để không tổn thương hòa khí, trước giải tỷ võ chính thức mấy ngày, vài dũng sĩ sẽ âm thầm so tài, thăm dò thực lực của đối phương.

Dao Anh đứng trên đài, nhìn lên giáo trường.

Giữa sân tranh tài đang dầu sôi lửa bỏng, phía Nam để một loạt bia ngắm, mười người mặc y phục kỵ sĩ Trung quân cưỡi ngựa đen, tay cầm trường cung, như gió thổi sét đánh, lao vùn vụt vòng quanh võ đài, đến cách bia ngắm trăm bước, nâng cánh tay cài tên nhanh chóng bắn, mũi nào mũi nấy trúng giữa hồng tâm.

Ngoài sân tiếng hoan hô như sấm động.

Sau chốc lát, binh sĩ dưới đài nâng cờ ra hiệu, cao giọng báo kết quả tranh tài, hai người đàn ông vai rộng dáng to khoẻ ruổi ngựa bước lên, những binh sĩ thua trận rời khỏi giáo trường, để lại hai người từ từ lùi ra hai bên giáo trường. Một lát sau, binh sĩ rút đi bia ngắm, chỉ để lại một cây cọc dài, kèn lệnh thổi lên, trong tiếng tu tu trầm thấp, hai con ngựa đồng thời vung bốn vó phi nước đại, hai người trên lưng ngựa không chút nào e sợ ngã rạp xuống, mở cánh tay dài, giương cung lắp tiễn, liên tiếp bắn ra.

Mấy mũi tên từ lưng ngựa phi nhanh bắn ra khí thế hùng hồn, như cầu vồng xuyên qua mặt trời, cả không gian như tiếng sấm gầm. Mũi tên thẳng tắp cắm trên cọc dài, cây cọc rung bần bật.

Hai người lại là ngang sức.

Nam nữ bên ngoài cùng kêu lên hay quá.

Dao Anh nhận ra một người trong trận là Tất Sa, âm thầm tán thưởng.

Tuuu, tiếng kèn lại vang lên, hai người giục ngựa phi nhanh, cài tên lần nữa, người tranh tài cùng Tất Sa đột nhiên chậm lại thao tác, đợi Tất Sa bắn ra một tên, y mới lỏng dây cung, vèo, mũi tên rời dây cung phóng nhanh như chớp, đâm vào mũi tên bắn trước của Tất Sa, hai cây vũ tiễn cùng rơi xuống đất.

Bên ngoài sân xôn xao. Không đợi đám người kịp hoàn hồn, người kia lại cài tên, lực cung kéo đủ, một tên vững vàng ghim trúng cọc dài.

Rầm, cọc dài ngã xuống đất.

Đám người nhìn nhau, không biết nên đánh giá thắng bại thế nào.

Dưới đài, Tất Sa cười to mấy tiếng, chắp tay chào đối thủ bắn rơi mũi tên mình, nói: “Lực cánh tay mạnh quá!”

Đối thủ của anh tháo mặt nạ, lộ ra một đường nét khuôn mặt cứng rắn, khí khái hào hùng bừng bừng tuổi trẻ, trong đôi mắt nâu có mấy phần đắc ý không che dấu hết.

“Người thắng Tướng quân là Mạc Bì Đa.” cận vệ bên cạnh Dao Anh nói.

Tất Sa thua cuộc tranh, trên mặt cũng không vẻ nào không vui, cùng rút lui xuống với Mạc Bì Đa, thấy Dao Anh chờ ở bên sân, ruổi ngựa lên đón.

Dao Anh nói rõ chuyện muốn nhờ.

Tất Sa nói: “Tôi có lưu ý qua, Bắc Nhung dời trướng Oát Lỗ Đóa, mấy đội kỵ binh tinh nhuệ nhất đang đi về hướng Tây, vùng phía Đông hẳn đã buông lỏng giới nghiêm, tạm thời không có tin tức của đám người Trương Cửu.”

Dao Anh tính thời gian, “Không có tin tức cũng tốt, Bắc Nhung vừa loạn tổn hại đến nguyên khí, mong họ cố thừa dịp loạn vượt biên giới Bắc Nhung.”

Tất Sa liếc nàng một cái, an ủi nói: “Họ anh dũng không sợ, chắc chắn bình an vô sự.”

Dao Anh gật đầu, “Chỉ mong họ có thể gặp dữ hóa lành.”

Hai người nói chuyện một lúc, một đường về thành, mới vừa vào cửa thành, phía trước nghe tiếng vó ngựa vang rền, một con khoái mã chạy vội đến, dừng trước mặt hai người.

Người lập tức phóng xuống ngựa, ra hiệu với Dao Anh và Tất Sa, thì ra là Duyên Giác. “Tướng quân, Vương lệnh ngài lập tức đi Vương Tự.”

Duyên Giác nói xong, nhìn sang Dao Anh. “Vương nói, nếu Văn Chiêu công chúa cũng ở đây, mời công chúa đi cùng ạ.”

Tất Sa và Dao Anh cùng chạy về Vương Tự.

Trước cửa điện Vương Tự vẫn rộn rộn ràng ràng, hai người tránh đám đông, từ cửa hông vào chùa, đi đến hành lang thông với thiền thất.

Hai tiếng bước chân một trước một sau, một gấp rút, một nhẹ nhàng chậm rãi.

Họ cùng trở về.

Tất Sa tay dài chân dài, đi rất nhanh, sắp đến thiền thất, cố ý chậm chân chờ Dao Anh.

Dao Anh nhìn anh ta cười cười. Hai người sóng vai bước xuống thềm đá.

Ở góc sâu trong hành lang, Đàm Ma La Già đứng trước bậc thềm, buông tầm mắt, tay vuốt khẽ con ưng chợt ngừng một chút. 

Lập tức con ưng phát ra tiếng kêu bất mãn.

Đàm Ma La Già không để ý đến nó, thu tay lại, tay áo cà sa phất nhẹ, xoay người đứng quay lưng về phía đình viện, đưa mắt ra hiệu Tất Sa bước đến xem tin báo con ưng vừa mang về. 

Dao Anh thấy thế, biết mình nên tránh mặt, rời khỏi hành lang, gỡ mạng che mặt, lấy thịt khô đút cho con ưng. 

Con ưng liếc qua nàng, đập cánh, bay đến lan can trước mặt nàng.

Tất Sa xem xong thư báo, cau mày, khóe mặt trông thấy Dao Anh lùi ra, trong lòng thầm gật đầu, bước lên hai bước, nhỏ giọng nói: “Bắc Nhung đang lặng lẽ điều binh, có phải chúng không kiềm chế nổi muốn tiến đánh chúng ta?”

Đàm Ma La Già gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta đã truyền lệnh các nơi tăng cường cảnh giới, trận chiến giữa Vương Đình và Bắc Nhung không thể tránh.”

Tất Sa gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Vương Đình trải qua một trận rung chuyển nội bộ, lòng người còn lung lay, trận chiến này có thể rất khó đánh.

Nhưng mà, mấy năm qua, mỗi lần đối chiến với Bắc Nhung, có lần nào Vương Đình nắm chắc đâu? Mỗi lần Ngõa Hãn Khả Hãn lãnh binh tiến đánh Vương Đình, quý tộc đều sợ đến run chân, hoặc là vội vàng chuyển dời gia tài ra khỏi thành tránh họa, hoặc là khóc quỳ cầu Đàm Ma La Già ra khỏi thành đầu hàng, nhiều lần kéo chân, giờ đây không còn họ cản tay, La Già mới có thể lòng không phân tâm mà đối địch.

Bất an trong lòng Tất Sa rất nhanh nhạt đi, nghĩ tới một chuyện, ngước lên nhẹ giọng hỏi: “Vương, lần này do ai lãnh binh xuất chinh?”

Đàm Ma La Già đứng chắp tay, ngóng nhìn tuyết đọng ngoài tiền đình, nói: “Cậu làm tiên phong.”

Tất Sa hiểu ý, thầm than một tiếng, gật đầu vâng lời.

Anh làm tiên phong, thống soái dĩ nhiên chính là Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ.

Hai người thương lượng vài chuyện xuất binh nữa, chợt Đàm Ma La Già ngừng lại, nhìn ra ngoài hành lang.

Tất Sa rướn cổ lên, nhìn theo tầm mắt chàng,  mi tâm giật giật.

Dao Anh đứng cạnh lan can trước mặt, đang cúi người nói chuyện với con ưng, khóe mắt đuôi mày cười nhẹ nhàng, ánh lấp lánh của tuyết trắng mênh mang trước đình dường như cũng đọng trên người nàng, nổi bật làn da trắng hơn tuyết, dung mạo xinh đẹp trong trẻo..

Nàng phát giác phía bên kia hai người nam tử đang nhìn mình chăm chú, đứng dậy, hấp háy mắt với La Già, tỏ ý hỏi.

Cằm Đàm Ma La Già nhẹ nhàng gật.

Dao Anh đi vào hành lang.

Tất Sa đưa tin cho nàng, nàng lướt nhanh đọc xong. 

Đàm Ma La Già nói: “Hải Đô A Lăng còn sống, vẫn được Ngõa Hãn Khả Hãn tín nhiệm như trước.”

Dao Anh gật đầu.

Tất Sa mãi nhìn nàng, thấy nàng phản ứng bình tĩnh, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, “Công chúa đã đoán được từ trước à?”

Dao Anh cười cười, nói: “Hải Đô A Lăng không dễ thất thế vậy đâu, Tướng quân không cần lo lắng cho ta, ta không mong chỉ có mấy lần châm ngòi ly gián là nghĩ đã diệt xong y.”

Nàng biết Lý Huyền Trinh trọn vẹn mấy năm, đối mặt với một đối thủ dù rơi vào nguy hiểm đến thế nào vẫn biến nguy thành an, giống như có thần giúp đỡ, nàng còn có thể bình tĩnh hòa nhã, Hải Đô A Lăng vẫn được Ngõa Hãn Khả Hãn trọng dụng như trước không đả kích được ý chí của nàng.

Dao Anh ngẩng lên đón ánh mắt tiếc nuối đồng tình của Tất Sa, nói: “Hải Đô A Lăng là Đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, muốn đánh bại y hoàn toàn, chỉ có thể ở trên chiến trường.”

Hải Đô A Lăng mạng cứng, một lần không giết được y, vậy thì thử lần hai, lần ba.

Tất Sa chấn động trong lòng, chăm chú nhìn Dao Anh thật lâu, cười gật đầu.

Dao Anh nhìn sang Đàm Ma La Già, “Pháp sư gọi ta đến, chính là muốn nói việc này ạ?”

Đàm Ma La Già bước xuống thềm đá, ra hiệu Dao Anh đi theo mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.