*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Triển Đình cong lưng nằm co ro ở đáy thuyền, lắc lư mấy ngày nay khiến y ói ra dữ dội, tiện đà lại bị sốt cao. Y nghe được tiếng thuyền đã cập bến, tiếp đó trên đầu sáng bừng, có người xốc nóc lên, hướng y rống lên một tiếng: “Độc nhãn long, mau đứng lên! Dỡ hàng!”
Lục Triển Đình gắng sức ngồi dậy, chậm chạp leo thang bò lên trên mạn thuyền, ánh sáng chiếu vào gần như che đi cái bớt màu đỏ trên nửa khuôn mặt, thoạt nhìn trông rất khó coi lại vừa quái dị, khiến cho rất ít người nguyện ý mà lần thứ hai để vào mắt. Không khí trong lành bên bờ kênh đào làm tinh thần y không khỏi phấn chấn hẳn lên. Y vừa định hít thở sâu mấy cái, đã bị người ở phía sau hung hăng đá cho một cước, đầu lĩnh Cao mập mạp hung tợn nói: “Lúc trước nếu không thấy tiền công của ngươi rẻ thì đã không cần sửu bát quái ghê tởm như ngươi, không nghĩ tới việc gì ngươi cũng không làm được, làm toi công mấy ngày kiếm ăn của ta.”
Lục Triển Đình chậm chạp từ sàn thuyền đứng lên, miệng lầu bầu nói: “Trách không được người ta nói trên đời đáng hận nhất chớ quá “xa thuyền điếm cước nha”[1], bắt được thì đáng chết.”
“Ngươi nói gì?”
“Ta nói ta phải đi, phải đi!”
Bốc dỡ hàng xong xuôi, Lục Triển Đình ngồi bên cạnh bến đò nghỉ ngơi. Dương Châu tuy nhỏ, nhưng thắng cảnh ở đây lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-me-tan-do-trang-mo-ben-cu/117739/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.