*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Phó Phong cầm cái chén hung hăng ném trên mặt đất, mắng to nói: “Tiểu súc sinh này quả thực không biết cái gì gọi là tới cực điểm, hoàn toàn không để ý luân thường lễ nghi, cả gan làm loạn, không biết liêm sỉ!” Lão càng nghĩ càng giận, nhặt lên cái chén, lại muốn hung hăng đập vỡ nó, nhưng bị tay của một người nhẹ nhàng giữ lại. Lục Phó Phong ngẩng đầu thấy vội vàng lo sợ nghi hoặc nói: “Nguyên lai Vương gia giá lâm, này......tên nô tài chết tiệt này, sao không thông báo cho ta một tiếng.”
Diệc nhân mỉm cười nói: “Không cần khách khí, là ta nói hắn không cần truyền thông báo phiền toái như vậy.” Hắn hôm nay vận nhất kiện trường bào đạm tử cẩm sắc, bên ngoài phủ một áo bối tâm tương sắc, làm tôn thêm nước da trắng bạch của hắn, trong tay đong đưa một cái kim phiến, càng lộ ra vẻ phong lưu tuấn lãng. Theo phía sau hắn là một vị hắc y nam tử khuôn mặt gầy gò, mắt vô biểu tình, thủy chung đi theo phía sau Diệc Nhân, tùy Diệc Nhân cước bộ lúc nhanh lúc chậm mà hắn trước sau bảo trì một khoảng cách cố định, bình sinh giống như một con rối theo đuôi vậy. Diệc Nhân ngồi xuống cái ghế Tử đàn bát tiên của Lục gia, lại cười nói: “Có phải vì chuyện của Triển Đình hay không?”
“Việc này, việc này......” Lục Phó Phong thở dài, ngồi ngã xuống ghế dựa.
“Chuyện này ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-me-tan-do-trang-mo-ben-cu/117738/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.