Diệc Dụ giương tay, sai người thay hắn mặc vào hoàng bào, nhìn Lục Triển Đình nửa hôn mê trên giường, cười lạnh nói: “Triển Đình, ngươi có biết vì sao mình luôn như thế rối tinh rối mù, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ học được hai điều. Điều thứ nhất là kính cẩn nghe theo, một điều khác chính là biết rõ cái gì không thể làm.” Hắn nói rồi đem long bào tú kim mặc thêm vào, chỉnh tề thành một người có tinh thần bất dịch, tư thế oai hùng hiên ngang.
Hắn quay đầu phân phó thái giám bên người, nói: “Tiểu Phúc Tử, đợi một hồi gọi thái y đến xem cho hắn.”
Tiểu Phúc Tử liên tục gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Người xem, có phải gọi Lục lão thái y hay không?”
Diệc Dụ dùng đôi ngón tay thon dài trắng mịn bẻ lại cổ áo, miệng thản nhiên nói: “Gọi Vương Thủ Nhân đi.”
Vương Thủ Nhân là một thái y không được để mắt đến nhất trong nội y viện, không thích nói chuyện nhiều cũng như tựa hồ không giao tế tốt, tức là hắn không giống như phụ tử Lục gia được hưởng mĩ dự, cũng không giống Lục Triển Đình ác danh lan xa. Hắn tựa như là một thứ đồ được bày biện trong nội y viện vậy, khi không cần đến hắn thì người ta sẽ luôn rất nhanh mà lãng quên. Thế nhưng nguyên nhân chính là hắn có một ít đặc điểm, ngược lại thực có một chút làm cho người ta dễ nhớ tới hắn, đặc biệt phải làm một số thứ mới có thể làm hắn mở miệng. Thế là Vương Thủ Nhân thành một người rất đặc biệt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-me-tan-do-trang-mo-ben-cu/117737/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.