*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Triển Đình mềm rũ nằm trên mặt đất, mở to con mắt bị ướt bởi mồ hôi, khó hiểu nhìn Diệc Dụ đang ưu nhã cởi quần áo. Lúc Diệc Dụ cởi quần tách hai chân y ra, y mới ý thức được y phải làm cái gì, khàn giọng nói: ” Không, không…” Y từ trước tới giờ phóng đãng vô ki, chưa từng thể nghiệm qua giờ khắc sợ hãi này.
Nhưng sợ hãi rất nhanh hóa thành sỉ nhục cùng thống khổ, cảm giác tựa như ngồi trên lưỡi dao, vô luận là thân thể lẫn tôn nghiêm đều ở phía dưới bị lăng trì. Toàn thân đau đớn giống như ngọn lửa đốt cháy da thịt mình, đau đớn này chưa bao giờ từng có, y cơ hồ cầu xintrong tâm trí để mình chết đi. Y nghe được có người cười khẩy, nghe được có người gọi tên y: Triển Đình. Trong cuộc đời tuổi trẻ của Lục Triển Đình đây là lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là đêm dài.
Y mơ mơ màng màng nhìn Diệc Dụ mặc quần áo, ánh mắt của hắn vẫn thủy chung không rời khỏi Lục Triển Đình, thần tình trong mắt tựa tiếu phi tiếu. Sau đó, trước mắt y lại thoáng hiện gương mặt của rất nhiều người, của quan tra tấn, tay tra tấn, lao đầu và rất nhiêu rất nhiều thứ tạp nham hỗn tạp khác. Trong một khắc Lục Triển Đình bỗng nhiên ý thức được, y sẽ không bao giờ còn được cưỡibảo mã, mặc áo lông, uống rượu ngon, sẽ không còn đượctiêu dao khoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-me-tan-do-trang-mo-ben-cu/117736/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.