edit: Thủy Thanhbeta: Phư Phư & Hàn Phong Tuyết
Hai đoàn người ngựa một trước một sau khởi hành, rất nhanh đã đi qua cả thôn.
Mộ Dung Cận ở trên lưng ngựa theo sát Huyền Sinh phía trước, nhưng mắt không ngừng quan sát, đánh giá phong cảnh xung quanh.
Chỉ thấy thôn trang này nằm trên sườn núi, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Trên khắp sườn núi xanh ngát vàng nhạt rộng lớn có những căn nhà ngóiđỏ gạch trắng. Bởi vì nằm dưới chân núi cho nên đồng ruộng được tướitiêu vô cùng tốt, đất đai được canh tác theo kiểu ruộng bậc thang, nướctừ đầu nguồn ào ạt chảy xuống, tràn đầy khắp cánh đồng. Bên đường, từngkhóm hoa dại màu vàng nhạt không biết tên đang khoe sắc, một màu vàngóng ánh, rực rỡ chói mắt. Khi dần dần tiến vào trong thôn, bên đường cónông dân đang cày ruộng vẫy tay chào hỏi.
Khôngkhí còn thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt của bông lúa, gió mát tronglành. Khi băng qua rừng cây bao quanh ngôi làng có thể nghe thấy thanhâm róc rách như tiếng suối chảy. Thi thoảng có vài mục đồng cưỡi trâuhoặc vài thiếu nữ tay xách lẵng hoa đi tới. Các cô nương vén tay áo phủlên tóc, trên cổ tay đeo chiếc vòng đá, những viên đá lách cách phát rathanh âm trong trẻo, khi nhìn thấy hai nam tử tuấn mỹ kia, đều khôngnhịn được mà liên tục ngoảnh đầu lại, sau đó cười hi hi ha ha.
“Kẻ tự mình cày cấy, mới không cùng tấu nhạc”. Mộ Dung Cận cười tủm tìm mà nói.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đến Ân phủ.
Ân gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015153/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.