edit: Thủy Thanhbeta: Ý Như & ElyMấy ngày kếtiếp, tất cả mọi người ở Ân phủ đều sống trong tình trạng hết sức khẩntrương. Các trưởng tử làm ăn xa tít ngoài kinh thành cũng vì tiểu muộimuội bị bệnh mà vội trở về. Xung quanh lầu các, sân, sảnh đường đều thấy bóng người bưng chậu đồng cùng than lửa vội vã đi qua. Mộ Dung Cận vàmấy vị đại phu của Ngưng Sương môn căn bản là không chợp mắt, đôi lúc họ rời lầu các để ăn một chút gì đó không thì lấy mấy quyển sách bên người ra tra tư liệu. Lúc mệt mỏi không chịu nổi thì họ chợp mắt ngay trênbàn trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục quan sát thuốc đã hầm xong chưa.
Mọi ngườiđều đến xin thỉnh giáo năng lực của Mộ Dung Cận. Xem ra thiên hạ đệ nhất thần y này cũng có nội lực đặc biệt thâm hậu. Ba ngày ba đêm này, dùhắn là người chuyên tâm nhất, bận rộn nhất, nhưng dáng vẻ lại không mảymay chút uể oải nào, tinh thần vẫn dồi dào như khi hắn mới tới đây, cười đẩy gió đưa mây, dịu dàng mà lạnh nhạt phân phó hạ nhân, hành y cứungười mặt không đổi sắc, chỉ có lúc quan sát U Doanh thảo và ghi chép,mới thấy nét chăm chú tập trung hiện lên trên khuôn mặt hắn. Nội công và sức chịu đựng ngay cả Huyền Mộc người kế thừa Bán Nguyệt thành cũngkhông khỏi âm thầm thán phục.
Huyền Sinhmắt nhìn lòng cảm thán, không thể không bội phục, nam tử như vậy, dùlong trời lở đất cũng không kinh động, hắn có thể tưởng tượng ra hìnhdáng Mộ Dung Cận đứng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015151/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.