Chúng điểu cao phi tẫn, cô vân độc khứ nhàn.*
* Hai câu thơ trong bài “Độc tọa Kính Đình sơn” của Lý Bạch
Tạm dịch: Đàn chim bay cao hết, mây lẻ lững lờ trôi.
Trên bầu trời tràn ngập những tia sángmàu vàng rực, tím thẫm cùng đỏ rượu chiếu lên những đám mây đang lững lờ trôi, tựa như những chiếc bút với bút pháp thong thả đang vẽ lên mộtkhung cảnh mang sắc thái xa xưa. Đôi chim giương cánh bay ngang bầutrời, vẽ thành một đường hình cung, tiếng hót trầm bổng cất lên len lỏitrong đám mây phá vỡ không gian yên tĩnh, trầm mặc.
Mộ Dung Cận tìm được Huyền Sinh đứng trên đỉnh ngọn núi cao nhất của thôn làng.
Hắn đang lặng lẽ ngồi trên một tảng đálớn nhô ra, nhìn như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ngẩng đầu ngướcnhìn bầu trời. Khi nhìn đôi chim đang bay lượn vòng quanh đó, đáy mắthắn bỗng vụt qua một tia ánh sáng. Mộ Dung Cận chưa kịp nắm bắt và đọcđược ý nghĩa của tia sáng kia, nó đã biến mất không chút tung tích. Vìvậy Ngưng Sương môn môn chủ biết rằng Huyền Sinh đã nghe thấy động tĩnhcủa mình, hơn nữa, còn đem những tình cảm cùng suy nghĩ sâu trong lòngvốn dĩ đang lăn tăn, lơ lửng ở quanh đó, tất cả đều thu vào.
Hắn không nói, chỉ là lặng lẽ đi đến bên cạnh Huyền Sinh, đứng chắp tay sau lưng.
Từ xa nhìn lại, Long Giang thật giống như đại dương mênh mông vô tận, chỉ thấy “vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn Trường Giang cổn cổn lai” *. Dòng sông kia như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015149/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.