Khoảng cáchgiữa Thất Thạch môn và Bán Nguyệt thành, dùng khoảng thời gian nửa tháng mười ngày để đi, dù thế nào cũng không thể kịp. Cho dù Huyền Sinh nónglòng cũng không đoạn đường cách trở chân trời góc biển này ngắn bớt lạiđược. Cuối cùng, lúc hắn đến được Thất Thạch môn tại Vân Sơn, cũng đã là cuối thu, lá phong trên cây đã đỏ rực như lửa. Ánh trăng trên đầu sắpviên mãn, còn hắn vẫn chưa đoàn tụ cùng với người kia.
Khoảnh khắcbước lên thềm đá, bỗng nhiên hắn nhớ đến mấy tháng trước, khi hắn đếnhỏi về Bán Nguyệt La Anh, nữ tử kia lập tức nhào vào trong ngực hắn.Người không dễ bộc lộ cảm xúc như nàng lại khóc đến bi thương muốn chết, nhưng lại chỉ đổi lại một câu của hắn, tại hạ lần đầu bước ra giang hồ, chưa nghe qua đại danh của môn chủ.
Nghĩ tớiđây, Huyền Sinh ngày thường đối mặt với sinh tử cũng không chút mảy maydao động, bất chợt có chút hoảng loạn. Đột nhiên tiến không được mà luicũng không xong, cuối cùng hắn lại ngẩn ngơ đứng trước cổng, mãi đến khi ráng mây tản đi, hoàng hôn buông xuống, mới chậm rãi đi lên thềm đátưởng chừng như không có điểm cuối kia.
Những bậcthềm dài dằng dặc, uốn lượn khúc khuỷu phía xa xa dần dần bị sương trắng mờ ảo bao phủ. Hai bên đường cỏ dại mọc tràn lan, thế núi quanh co,rừng cây tươi tốt, tĩnh mịch mà xinh đẹp. Từ phía xa truyền tới, hoặc là tiếng chim hoang dã giương cánh bay lên, hoặc là tiếng hót trầm bổng,hoặc là tiếng suối chảy róc rách. Bậc thang dưới chân vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015138/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.