“Được rồi, ta hiểu rồi.” An Hành day day huyệt thái dương cau màynói: “Môn chủ chúng tôi dù cho thân thể không được tốt cũng không cầncác hạ trù ẻo như vậy, hóa ra các hạ không hề nhìn linh bài mà chỉ quỳlạy theo thói quen.” Thấy Huyền Sinh quay đầu lại nhìn linh đường vẻ mặt liền co giật quay đầu lại, nàng xua tay: “Quên đi quên đi, người đâu,đem đỡ nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành đến đại sảnh, sau đó mời đại phuđến kiểm tra vết thương này, còn những người khác mạnh ai vào vị trínấy, ta có lời muốn nói cùng thiếu hiệp”.
“Tỷ tỷ…”. Ninh Đô giậm chân dẩu môi, vẻ mặt còn rất tức giận: “Cứ thả hắn vậy sao? Chẳng qua chỉ dọa hắn một chút, hắn đau lòng, khổ sở, hốihận là có thể bồi thường cho đau khổ năm năm qua của môn chủ chúng tasao? Không phải quá tiện nghi cho hắn rồi sao?”.
“Muội đừng làm rối lên nữa, nhị thiếu chủ thế nào, trong lòng môn chủ hiểu rõ”. An Hành liếc nhìn người nọ, lúc đó vẫn đang đứng nguyên tạichỗ, chỉ thấy hắn toàn thân trên dưới đều là đất cát bụi bặm, có thểthấy dọc đường vì vội vàng mà đã chịu không ít phong trần, vạt áo màuxanh trước ngực bị máu nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ. Nhưng dường nhưchính hắn không ý thức được, chỉ thất thần nhìn về phía trước, hai tròng mắt mặc dù không có tiêu cự, nhưng đã mang theo ý cười mừng rỡ cùng nhẹ nhõm. Nàng liền xoay đầu lại nói với muội muội: “Đến lúc hắn xảy rachuyện, đau lòng còn không phải là vị kia nhà chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015136/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.