Trong tay nàng, ngọc bội Bán Nguyệt La Anh trong suốt long lanh lẳng lặng nằm đó.
“!”. Huyền Sinh cả kinh, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn An Hành: “Đây là…”.
“Cái này làvật môn chủ muốn ta giao cho các hạ”. An Hành ánh mắt bình tĩnh: “Ngườinói, ngoài ra còn có một tấm gương đồng, người đã đưa cho Đỗ lâu chủ”.
Cúi đầu nhìn miếng ngọc bội Bán Nguyệt không thể quen thuộc hơn được nữa, Huyền Sinh bất giác nghi hoặc, ngọc bội đang ở đây, không phải ai cũng nói miếngngọc này đã giao cho Phi Ưng bảo rồi sao? Phải chăng, miếng giao ra kialà giả còn miếng này mới là thật? Mà Song Tịnh, cũng là vì vật này mà bị bắt đi sao?
Tựa như nhận ra hắn không hiểu, thấy đại phu đã băng bó cho hắn xong, An Hành phấttay một cái cho người lui xuống, nhẹ giọng nói: “Môn chủ từ nhỏ đã không giống phàm nhân, người đang suy nghĩ điều gì, chúng ta đều không biết,cho nên ta cũng không có cách nào giúp ngươi hiểu. Thế nhưng…”. Sắc mặtnàng có chút nhợt nhạt: “Người nói, giả như miếng ngọc bội Bán Nguyệtnày thực sự không thể giao được… thì… thì tại hạ… nhất định phải ngồilên cái ghế tân môn chủ của Thất Thạch môn”.
“Cái gì?!”. Huyền Sinh sắc mặt đại biến, lập tức hiểu được ý đồ của Song Tịnh.
Nếu lời phân tích của Mai Hoa lần trước ở Kiếm Nhu sơn trang là đúng, vậy thì muốncó được kho báu của Thiên Hiệp lâu, chìa khóa chính là hai vật này.
Mà Phi Ưng bảo nếu chỉ có trong tay một thứ, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015134/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.