“Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn,
Ngân hán vô thanh chuyển ngọc bàn*”.
*Hai câu thơ trong bài “Trung thu” của Đỗ Mục.
Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu:
Mây chiều trôi hết,lạnh từng không
Ngân Hán êm ru đĩa ngọc lồng
Xuyên quakhe hở của bức tường đá, Song Tịnh lặng lẽ ngồi ngắm ánh trăng. Trongphòng, ngọn lửa lập lòe phát sáng, chiếu bóng dây leo và cỏ dại lên vách tường. Chiếc bóng giống như dã thú đang giương nanh múa vuốt, theo ánhlửa mà biến hóa hình dạng.
Đêm ma mị. Vầng trăng tựa như lưỡi câu, móc vào tim, không đến nỗi trí mạng nhưng lại đau đớn chua xót vô cùng.
Nàng khoácmột chiếc áo lông chồn trắng thật dày, cả người co lại trong đám lôngnhung trắng tuyết, khiến cho gương mặt càng lộ nét thanh tú tinh tế.
Nơi này đãingộ coi như không tồi, người của Phi Ưng bảo cũng không gây khó dễ vớinàng. Có lẽ bởi Tập Vân đã nghiêm khắc hạ lệnh nhất định phải dùng trọng lễ đối đãi, vì thế tình trạng thân thể của nàng luôn được đặc biệt nhớđến. Bọn họ suốt dọc đường đối với nàng quan tâm có thừa, cơ hồ tất cảnhững thứ tốt đều đưa tới trước mặt nàng. Như gian phòng này, dù ở trong đống phế tích của Thiên Hiệp lâu, nhưng gần như không bị gió lùa, nằmtrong sơn động sâu như vậy, cũng coi như là ấm áp ôn hòa. Mấy người hạnhân được phân công chăm coi nàng còn không biết từ nơi nào tìm được mấy cái đệm da thú mềm mại, tất cả đều chất đống ở trong phòng nàng. Họ còn nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015132/quyen-1-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.