Thì ra, chiếc gương kia phản xạ ánh sáng từ bên ngoài, chiếuthẳng tới một mặt gương khác đang phủ bụi thật dày, tiếp đến chiếc gương ấy cũng phản xạ lại ánh sáng, chiếu thẳng vào chiếc gương trên góctường đối diện, cứ thế chiếu qua chiếu lại, từ từ làm sáng cả sơn động,mọi người lúc này mới phát hiện ra, nơi đây có đặt hàng vạn chiếc gương, ánh sáng phản chiếu khắp nơi, phảng phất vô biên vô hạn.
“Cái này…”
Song Tịnh và Huyền Sinh kinh hãi không nói nên lời, quan sát xung quanh, chỉ thấy vách núi cao không thấy điểm cuối, có ánh sáng nhưng cũng khôngthể chiếu được tới nơi cao nhất, tường đá khắc kín hình vẽ và chữ. Chữviết uốn lượn như sương khói, cách nhau mà chẳng rời rạc, hình vẽ sốngđộng như thật, tầng tầng lớp lớp. Kết cấu bố cục, tỷ lệ hài hòa, nét vẽtinh tế, tuy bị phủ một lớp bụi dày, nhưng vẫn có thể thấy được lúc mớikhắc xong, là sống động đến mức nào.
“Đây là…?” SongTịnh mở to hai mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên hình vẽ là phong cảnhrừng cây non nước, từ chỗ cánh cửa mà bọn họ bước vào, uốn lượn lêntrên, có vài bóng người, giống với mấy đệ tử tập võ, khi thì ở trong núi khoa tay múa chân, khi thì chẻ củi dưới tán cây, lúc lại đánh nhau chỗven hồ, hoa văn trên y phục của từng nhân vật đều được miêu tả khái quát thành thạo, nét khắc hoa cỏ trúc đá trơn tru, điêu luyện, nhìn qua,từng chi tiết trên bức tranh dường đang cử động vậy. Nàng đặt chiếcgương đồng đang cầm trên tay xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015078/quyen-1-chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.