Huyền Sinh tìm được Song Tịnh ở một nơi mọc đầy u doanh thảo.
Hắn theo lời của Phù Bình mà tìm tới, đã thấy nàng đang khoanh chân ngồitrên cỏ, tay cầm một đóa hoa nhỏ, buồn chán ngâm nga một khúc ca, tựanhư trận chiến kinh tâm động phách này cũng chỉ như trò chơi ngày thường mà thôi.
Sắc trời thay đổi, từng rặng mây đen che mù cả dãy núi, gió lúc hoàng hôn mang theo hơi ẩm, bên dưới khoảng khôngvừa quang đãng vừa râm mát là một vùng mọc đầy u doanh thảo đều đãtrưởng thành, trong sắc xanh lam, những cánh hoa tim tím chập chờn theogió, tạo thành một vùng biển sặc sỡ. Môn chủ Thất Thạch Môn ngồi ở giữa, tóc xõa ra như suối, gương mặt hơi nhếch nhác, áo choàng màu lam thơmmát cũng bị rách vài chỗ, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh cười, so vớitrước càng tỏa sáng như châu ngọc. Sau lưng, sương trắng uyển chuyểnchầm chậm bao lấy nàng.
Huyền Sinh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thời tiết khi đó cũng như bây giờ, cô nương ấy gấp gáp chạy đến đón tiếp hắn lần đầu tới Thất Thạch Môn, đụng phải cánh cửa, đau đến nghiến răng ômđầu, sau đó đứng dậy, ánh mắt cũng trong trẻo, lấp lánh như lúc này,khiến cho hắn thoáng thất thần. Lúc đó hắn cũng không biết nàng là ai,càng không biết số mệnh hai người sẽ như dây leo quấn quít không bao giờ chia xa, chỉ là cảm thấy dưới ánh mắt ấy, cảm nhận về thế giới của nàng hẳn là mang màu sắc vô cùng thuần khiết, vô cùng tươi đẹp.
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015080/quyen-1-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.