Chương trước
Chương sau
Huyền Sinh tìm được Song Tịnh ở một nơi mọc đầy u doanh thảo.

Hắn theo lời của Phù Bình mà tìm tới, đã thấy nàng đang khoanh chân ngồitrên cỏ, tay cầm một đóa hoa nhỏ, buồn chán ngâm nga một khúc ca, tựanhư trận chiến kinh tâm động phách này cũng chỉ như trò chơi ngày thường mà thôi.

Sắc trời thay đổi, từng rặng mây đen che mù cả dãy núi, gió lúc hoàng hôn mang theo hơi ẩm, bên dưới khoảng khôngvừa quang đãng vừa râm mát là một vùng mọc đầy u doanh thảo đều đãtrưởng thành, trong sắc xanh lam, những cánh hoa tim tím chập chờn theogió, tạo thành một vùng biển sặc sỡ. Môn chủ Thất Thạch Môn ngồi ở giữa, tóc xõa ra như suối, gương mặt hơi nhếch nhác, áo choàng màu lam thơmmát cũng bị rách vài chỗ, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh cười, so vớitrước càng tỏa sáng như châu ngọc. Sau lưng, sương trắng uyển chuyểnchầm chậm bao lấy nàng.

Huyền Sinh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Thời tiết khi đó cũng như bây giờ, cô nương ấy gấp gáp chạy đến đón tiếp hắn lần đầu tới Thất Thạch Môn, đụng phải cánh cửa, đau đến nghiến răng ômđầu, sau đó đứng dậy, ánh mắt cũng trong trẻo, lấp lánh như lúc này,khiến cho hắn thoáng thất thần. Lúc đó hắn cũng không biết nàng là ai,càng không biết số mệnh hai người sẽ như dây leo quấn quít không bao giờ chia xa, chỉ là cảm thấy dưới ánh mắt ấy, cảm nhận về thế giới của nàng hẳn là mang màu sắc vô cùng thuần khiết, vô cùng tươi đẹp.

Ngày đó, cứ như vừa mới hôm qua.

Chợt nhớ lại không biết bao nhiêu hình ảnh, tiếng cười sang sảng dưới ánhmặt trời, pha lẫn sự tức giận của Triệt Thủy, hỏi hắn sao lâu như vậymới tới; khi Mai Hoa ở trong xe ngựa kề dao lên cổ Song Tịnh; hay quãngđường chạy trốn cực khổ nhưng chẳng lúc nào thiếu tiếng cười; là lúc ởKiếm Nhu Sơn Trang kinh ngạc nhìn thấy cung điện trong núi đá, còn cảlần đó, sau khi ngã từ trên vách núi xuống lệ cốc, Song Tịnh nói vớihắn, hắn chính là giang hồ của nàng…

Trong khoảnh khắc, từ lần đầu quen biết đến khi gặp lại rồi kề vai sát cánh, tất cả dường như chỉ trong một chớp mắt.

Thật may chúng ta đều kiên trì được rồi.

Thật may, muội không từ bỏ huynh.

“Song Tịnh”. Hắn nghe thấy giọng mình không kìm được mà dịu dàng.

Môn chủ Thất Thạch Môn nghe vậy, lập tức xoay đầu lại, cười toe toét, chạyào đến, kéo tay hắn, lại vùi đầu vào trong ngực hắn: “Huynh tới rồi,huynh tới rồi”. Bỗng ngửi thấy mùi máu, liền ngẩng đầu, căng thẳng hỏi:“Huynh bị thương à?”.

“Chỉ là chút ngoại thương thôi”. Huyền Sinh nhẹ cười, cúi đầu vuốt tóc nàng.

Thấy trong đôi mắt trong trẻo hiển hiện hình bóng của mình, hắn thất thầnnhìn nàng, đây mắt, đây mũi, miệng, sườn mặt, ngón tay cũng vô thức màtheo đó mà bồi hồi mân mê.

Song Tịnh nhìn hắn khó hiểu, chớp chớp mắt: “Sao vậy?”.

“Không…” Huyền Sinh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nói: “Ta chỉ đang nghĩ, ta vẫnluôn quên nói với muội hai câu. Bây giờ mới lại nhớ ra.”

“Hả?” Song Tịnh nghe vậy, ánh mắt không tự chủ mà sáng ngời, nhìn hắn chờmong như thú cưng đợi được chủ nhân tưởng thưởng, chỉ còn thiếu điềungoe ngẩy đuôi mà thôi: “Câu gì, câu gì, câu gì?” Mau nói huynh yêumuội, huynh yêu muội, huynh yêu muội đi!

“Đó là…”Huyền Sinh ôm lấy nàng, cánh môi đặt bên tai lơ đãng cười nói: “Cám ơnmuội, còn nữa, huynh xin lỗi”. Hắn vùi đầu trên vai nàng, hít thật sâumùi hương cỏ xanh hòa cùng hương hoa bách hợp chỉ thuộc về Song Tịnh.

“Hả…?” Hơi thất vọng, môn chủ Thất Thạch Môn nhịn không được bĩu môi: “Tại sao?”

“Cám ơn muội đã luôn kiên trì. Còn nữa, chuyện mất trí nhớ, huynh xin lỗi”.Huyền Sinh tựa vào trán nàng, chân thành, cẩn trọng, nói: “Cám ơn muộilúc huynh rời đi đã không từ bỏ. Huynh biết con đường này muội đi vôcùng cực khổ, nhưng từ giờ trở đi, huynh sẽ luôn bên muội, không rời nửa bước”.

Song Tịnh sửng sốt, sau đó hốc mắt chầm chậm ửng đỏ.

Nàng cúi đầu, ngượng ngùng chui sâu vào ngực Huyền Sinh.

Thật ra thì, cho tới giờ, nàng cũng chưa từng mong chờ bất kỳ sự hồi báo nào của Huyền Sinh, đó là lựa chọn của nàng, cuộc sống của nàng, sự cố chấp của riêng nàng. Mà khi còn ở Thất Thạch Môn, ngày ngày ngơ ngác nhìn về phía chân trời mà chờ đợi, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày này,càng chưa từng nghĩ đến lúc nam nhân này cũng có dáng vẻ đau lòng, áynáy như vậy, ngữ điệu lại tràn đầy thương yêu như vậy, chân thành xinnàng thứ lỗi và cảm ơn nàng.

Tất cả đau đớn và thương tâm của nàng, dường như chỉ trong giây phút này đã tan biến hết.

Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, hết thảy liền yên bình, cho dù có tiếp tục chật vật khổ sở hay bị người khiêu chiến cũng chẳng sao.

“Còn nữa, chuyện mất trí nhớ… Thật xin lỗi”.

“Hả?” Song Tịnh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu: ”Nhưng đó đâu phải lỗi của huynh?”

“Phụ thân và Phù Bình nữ hiệp đều không nói gì, ngay cả Hoa Vô Song cũngchưa từng nhắc đến, cho nên huynh nghĩ… có lẽ mình đã từng chọn lựa nhưvậy…?” Huyền Sinh vuốt vuốt tóc nàng, khẽ nói, ánh mắt mênh mang: “Lúcđó… Ở trong tháp, tưởng rằng muội đã chết, ý nghĩ đầu tiên hiện lên làhuynh tuyệt không sống tiếp, sau đó hiểu ra… Nếu thật không chết được,vậy chi bằng quên hết thảy. Vui sướng, đau khổ, tất cả đều quên đi, nếukhông huynh không thể sống tiếp”.

“Năm năm trước, huynh nghĩ rằng muội đã chết… cho nên…?” Song Tịnh ngước lên hỏi.

Huyền Sinh khẽ lắc đầu: “Chỉ là suy đoán, huynh cũng không chắc. Nhưng nếu là vậy, huynh xin lỗi”. Hắn hôn lên trán Song Tịnh, lần nữa ôm lấy nàng,vừa thở dài vừa kiên định nói:

“Từ giờ trở đi, cho dù xảy ra chuyện gì, huynh cũng sẽ nhớ kỹ muội. Song Tịnh, muội từng nói…Huynh là giang hồ của muội. Nhưng… với huynh, muội còn quan trọng hơn cả giang hồ, huynh có thể không làm Huyền Sinh của Bán Nguyệt Thành, cóthể không làm Huyền Sinh trong trí nhớ của mọi người, nhưng không thểkhông làm Huyền Sinh của muội”. Dừng một chút: “Cho dù giang hồ bị hủy,thiên địa diệt vong, huynh cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi muội trong lòng”.

“Huynh yêu muội, Diệp Song Tịnh”.

Song Tịnh ngẩn người.

Nước mắt đột nhiên không nhịn được mà tuôn tràn như suối.

Nàng một câu cũng không nói nổi, đầu tiên là lặng lẽ rơi lệ, sau đó nức nởthành tiếng. Tiếng khóc ngày càng to, nép trong lồng ngực vừa quen thuộc vừa vì thời gian xa cách lâu mà có chút lạ lẫm, Diệp Song Tịnh cuốicùng cũng khóc to.

Thật ra, muội rất sợ.

Rất sợ phải cô đơn chết ở nơi này, rất sợ hình ảnh cuối cùng mà mình nhìnthấy, là bóng lưng huynh rời đi, rất sợ những gì mình kiên trì tin tưởng hết thảy đều tan biến.

Thật may chúng ta đều đã kiên trì được rồi.

Thật may. Thật may.

Huyền Sinh ôm Song Tịnh đang khóc như đứa trẻ bị tủi thân, trong lòng cũng không kìm được mà xót xa.

Đoạn đường này thực sự là quá dài, nhưng cuối cùng cũng đã cùng nhau tới được đây.

“Phải đi rồi.” Bỗng nhiên có người nói.

Hai người ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Lũng Dã đang đứng khoanh tay, bình tĩnh nhìn bọn họ. Sương mù lượn lờ sau lưng nàng ấy giờ cũng tan dần, lộ ramột chiếc cầu đá phủ đầy dây leo và cỏ khô, dẫn tới một ngọn núi caohùng vĩ. Nhớ đến lúc trước hái được u doanh thảo, Triệt Thủy và Mai Hoacũng từng nói với bọn họ, trong sơn cốc này có một chỗ rất thần bí đangcất giấu thứ gì đó, khi đó bọn họ muốn đi lên thăm dò, lại bị Lũng Dã cố định một chỗ, không nhúc nhích được.

Đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới ý thức được, chuyến phiêu lưu dài đằng đẵng này, cuối cùng đã sắp tới điểm cuối.

Cả hai đềm mỉm cười, Song Tịnh kéo tay Huyền Sinh: “Đi thôi”.

“Huynh nghe Triệt Thủy nói cây cầu kia thực có chút kỳ dị, vừa nhìn liền biếtchắc chắn bên trong có cơ quan”. Huyền Sinh che chắn môn chủ Thất ThạchMôn, đi đến bên cạnh cầu đá, cẩn thận cảnh giác, đánh giá xung quanh.

“Ừ, huynh xem…” Song Tịnh chỉ vào cầu đá nói: “Độ rộng này vừa đủ cho haingười. Chắc chắn là để cho hai người thừa kế của Vạn Anh Bảo – lâu chủTrọng Trọng Lâu và môn chủ Thất Thạch Môn cùng đi qua. Bảo tàng củaThiên Hiệp lâu chắc hẳn ở sâu trong núi. Mà cầu kia… Ầy…” Nàng cúi xuống quan sát liền trầm tư, chỉ thấy có vài cây u doanh thảo mọc trong những vết nứt dọc theo thân cầu, mặt cầu là các khối đá vuông xếp thành bảyhàng, bị rêu xanh và cành khô phủ đầy, không nhìn rõ có hình vẽ gìkhông, bất giác nghi ngờ, có chút không hài lòng quay sang thiếu nữ tócbạc gọi: “Ầy, Lũng Dã tiền bối, gợi ý một chút đi!”.

Nghe vậy, Lũng Dã lạnh nhạt liếc nàng, vẫn không nói gì, chỉ vén tóc lên, rồi ngoảnh nhìn hướng khác.

“A! Thật là…!” Thấy nàng ta căn bản là ngó lơ bọn họ, Song Tịnh bĩu môi:“Sao mà dễ giận vậy chứ, dù gì chúng ta cũng thật không dễ gì mới tới…”Chưa nói xong, đột nhiên một trận cuồng phong ào tới, thổi đến nỗi nàngđứng cũng không vững, may nhờ Huyền Sinh đứng bên cạnh đỡ lấy mới khôngbị ngã.

Qua một lúc, chờ đến khi tiếng gió vù vù dừng lại, Song Tịnh ngẩng lên, thì cỏ khô và dây leo trên cầu đều đã khôngcòn, chỉ còn hoa cỏ mọc trong khe nứt là không bị bật gốc, đang phất phơ trong gió.

“A…” Song Tịnh chăm chú nhìn lại, bất ngờ ngạc nhiên: “Thì… Thì ra là như vậy!”

Mặt cầu trơn nhẵn không tì vết, chỉ thấy bảy đường sơn màu đỏ, do trải quanhiều năm mà phai màu, một ít hoa cỏ mọc vô trật tự. Trên mặt cầu, còncó từng khối từng khối nhô lên hình tảng đá.

“Muội hiểu rồi…” Song Tịnh vô thức mỉm cười, lập tức đi thẳng về phía trước.

“Khoan đã!” Huyền Sinh vội níu tay áo nàng, khuôn mặt lo lắng: “Cứ như vậy mà đi qua sao? Cẩn thận một chút thì hơn!”.

Môn chủ Thất Thạch Môn cười khà khà: “Thật ra trong này không có cơ quangì, chỉ cần dùng 2 chìa khóa mở bảo tàng là được…” Nàng xoay người nhìnra sau: “Nè, Huyền Sinh, chúng ta tốn bao công sức mới đến được nơi đây, tuy là gặp một đám người chỉ muốn đánh hạ đối thủ, nhưng mấy trăm nămtrước, những cửa ải này nhất định càng khó xông vào hơn nữa. Nếu TrọngTrọng lâu dựa vào kiến trúc này… Vậy thì chỗ này rốt cuộc, phải là nơiđể cho lâu chủ Trọng Trọng lâu đi qua, không có nguy hiểm gì đâu”.

“Muội muốn nói, đây là điểm cuối rồi?”.

“Đúng vậy. Đoạn cầu này, chắc là để kiểm tra xem người tới có phải là môn chủ Thất Thạch Môn hay lâu chủ Trọng Trọng lâu không thôi”. Vừa quay đầunói với Lũng Dã: “Mời tiền bối chờ ở đây, đợi bọn ta qua xong rồi quanhé!”.

Nghe vậy, Lũng Dã gật đầu, rồi thản nhiên ngồi xuống chỗ cũ, ánh mắt mơ màng nhìn về phía bọn họ.

“Để muội qua trước”. Ánh mắt và sắc mặt Song Tịnh dần nghiêm túc, chăm chú, nàng duỗi người, rồi nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng rơi trên một tảngđá, thấy xung quanh không có bất kỳ biến đổi gì, liền quay sang nhịthành chủ Bán Nguyệt Thành gọi: “Huyền Sinh, huynh nhảy đến đây đi!”Nàng chỉ vào một tảng đá trước mặt: “Chính là khối đá có ba bụi cỏ bêntrái ấy!”

Huyền Sinh hơi nhíu mày, nhưng vẫn làm theo lời nàng nói, vững vàng đáp trên tảng đá.

“Đến muội!” Song Tịnh vừa nói xong liền nhảy, lướt qua hắn rồi rơi xuốngtrên một khối đá khác, sau đó đánh giá chung quanh, cuối cùng chỉ vềphía bên trái, nói với Huyền Sinh: ”Qua bên kia!”

Nhị thành chủ Bán Nguyệt Thành hơi nhướng mày, nhưng cũng vẫn làm theo lờinàng, cho đến khi bọn họ vượt qua khoảng 1/4 cầu, hắn cuối cùng nhịnkhông được hỏi: “Song Tịnh, sao muội biết được… Chỗ này nên đi như thếnào?”

“À… Bởi vì “Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên””. Môn chủ Thất Thạch Môn vừa đáp vừa nhảy lên.

Hứ, bởi vì phong cảnh đẹp khiến cho muội có linh cảm sao? Huyền Sinh đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng: “Nghĩa là thế nào?”

“Cầu này là dựa theo cách đánh đàn mà qua đấy!” Song Tịnh chỉ vào hòn đá phía xa, bảo hắn nhảy qua, thản nhiên nói.

“?” Huyền Sinh nhìn sang, bừng hiểu ra.

“Nguyệt mãn không sơn” và “Hoa mãn thiên” là hai khúc nhạc do tổ tiên của SongTịnh và Triệt Thủy cùng viết ra cho đàn sáo hòa tấu, có lẽ, là từ rấtlâu trước khi chúng được lưu truyền rộng rãi. Song Tịnh đáp xuống một ôvuông, chính là tiếng vuốt nhẹ trong khúc “Nguyệt mãn không sơn”. Nóinhư vậy, đằng trước nhất định còn có khảo nghiệm liên quan đến “Hoa mãnthiên”.

Huyền Sinh bất giác thán phục, hắn chợt nhớlại lời Song Tịnh, hai câu thơ khắc trong phòng tắm của môn chủ ThấtThạch Môn, cũng ẩn chứa ý nhắc nhở trọng trách của người trưởng môn, cảm thấy Vạn Anh Bảo thực sự là đã tốn thật nhiều tâm tư rồi.

Chưa đầy một khắc, bọn họ đã qua cầu, tiến đến cửa vào trong núi.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đầu núi cao vời vợi như chạm đến trời, nhìn không thấy đỉnh, phía trên chỉ thấy bóng cây lay động. Trước mắt thấpthoáng có thể thấy một cánh cửa chìm trong vách núi, nhưng đường viền vì thời gian mà đã không còn sắc nét. Trên đầu bọn họ, có một dãy vết lõmhình tròn chạy dọc từ trên xuống dưới, ngay chính giữa xà ngang của cánh cửa.

“Đây là…” Huyền Sinh nhíu mày, không kìm được lấy tay phủi phủi vài vết lõm trước mặt.

“Chắc phải dùng cái này?” Song Tịnh nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiệnmột đống đá viên nằm chìm trong đám cây cỏ. Nàng khom người, hơi khókhăn mới lôi được một viên đá tròn vì nó bị rêu xanh phủ toàn bộ bề mặtvà gần như chôn chặt trong đất.

“Để muội xem nào… ”Lui lại vài bước, nàng bất giác ngâm khẽ khúc sáo “Hoa mãn thiên”, suynghĩ nhanh chóng liền kiễng chân: “A, Huyền Sinh, muội với không tới…Huynh giúp muội đặt hòn đá này vào…”

“Ở đây sao?”Huyền Sinh hơi buồn cười, cầm lấy viên đá, sau đó dùng sức đẩy vào chỗlõm, rồi nhanh chóng kéo Song Tịnh lui về sau.

“…”

“…”

Hai người thoáng nhìn nhau.

Song Tịnh bất giác nhíu mày: “Không có gì xảy ra…”

Oành…

Một tràng tiếng động trầm dày chấn động cả ngọn núi, dường như từ sâu trong lòng đất truyền ra, chỉ thấy chim chóc xung quanh kinh sợ bay lên, toàn bộ vách núi đều rung chuyển nhẹ. Huyền Sinh che chắn cho Song Tịnh, cảm thấy cát đá ào ào rơi vào người. Qua một lúc, lại im ắng.

“A…” Song Tịnh chớp chớp mắt, quay lại nhìn chung quanh một chút, thấy không có biến đổi nào nữa thì cười híp mắt tiến lên: “Tiếp tục thôi!”

Dưới sự chỉ dẫn của Song Tịnh, bọn họ chớp mắt đã đem tất cả chỗ đá tròn lấp lên trên, mỗi lần bỏ một viên vào thì xung quanh rung chấn một lần, đến viên cuối cùng, Huyền Sinh vừa rời tay khỏi hòn đá thì thấy cát bụi từtrong khe hở cánh cửa phun ra ào ào, không khí khô nóng và ẩm mốc phảvào mặt, hai người tránh không kịp bị ho đến chảy nước mắt, cũng khônglo đến tràng âm thanh ầm ầm không ngừng bên cạnh, khi bọn họ ngẩng đầulên lại, cửa đá trước mắt đã mở ra, một khối đá tròn đã bị nứt thành 2nửa, mà bên trong, im ắng và tối đen đến nỗi giơ ngón tay ra chẳng thấy.

“Á…” Song Tịnh nhịn không được kêu lên, dựa ánh sáng bên ngoài để nhìn vào,nhưng cũng chỉ thấy lờ mờ, mà phía sau bầu trời lúc hoàng hôn đầy mâynên cũng không có nhiều ánh sáng mặt trời cho lắm.

“Có thể đi vào không?” Bỗng nhiên có người nói bên cạnh, Song Tịnh vốn đang hết sức chú tâm nhìn vào bên trong, bất ngờ nghe được tiếng nói lạnhlẽo này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên mà ngã vào vách núi, quay đầu lại, Lũng Dã không biết đã đến bên cạnh bọn họ từ lúc nào, ngoái đầu nhìnvào bên trong. Đôi mắt bình thường không hề gợn sóng, giờ đây cũng cóchút kích động.

“Làm ta sợ muốn chết!” Môn chủ Thất Thạch Môn kinh hãi vỗ ngực nói, Huyền Sinh bên cạnh vỗ vỗ lưng trấn an nàng.

“…” Lũng Dã không nói gì, chậm rãi đi về phía trước, không tự chủ giơ tayđẩy rộng cửa, thì thào nói: “Thật không dám tin, có thể đi đến bướcnày…” Nàng ta khẽ chạm ngón tay đang run nhè nhẹ vào vết tích trên cửa:“Bao nhiêu năm ta vẫn luôn quanh quẩn nơi đây, không hề nghĩ đến có lúccó thể bước vào cánh cửa này…” Rồi quay sang Song Tịnh: “Ngươi có biếtphải làm gì tiếp theo không?”

Có quỷ mới biết!

Song Tịnh lắc đầu, kéo kéo tay áo Huyền Sinh, dè dặt đi vào.

Không khí bị đè nén đã lâu, khô nóng và oi bức phả vào mặt. Ánh sáng bênngoài chiếu đến không nhiều, qua một lúc, Song Tịnh mới thích ứng đượcvới ánh sáng bên trong, nàng chợt nhớ ra, vội vàng móc Tỏa Tâm Đồng Kính từ trong tay áo ra.

“?” Huyền Sinh nhướng mày.

“Triệt Thủy đưa cho muội, huynh ấy luôn mang chiếc gương này bên người”.

“Huynh cứ tưởng hai thứ này lúc trước đều đã đưa cho Hãn phu nhân của Phi Ưng Bảo rồi!”.

“Ha ha…” Song Tịnh cười, khóe mắt cong cong: “Hai món đồ này ở trong taymuội đã lâu, muốn tạo ra thứ giống hệt, đương nhiên chẳng có gì khó. Tập Tuyền trước đây chưa từng nhìn thấy chúng, tất nhiên sẽ cho là thật.”Nàng dừng một chút lại nói: “Ai bảo ả ta không chịu lễ phép cầu xin muội đưa cho mấy thứ này, nếu không thì muội đâu cần phải lừa gạt ả nhưvậy?”.

Huyền Sinh nghe xong bật cười, lắc đầu định nói nhưng chợt phát hiện có ánh sáng lóe lên, bất giác rùng mình: “Chờ một chút!”.

“Hả?” Bị hắn dọa sợ hết hồn, Song Tịnh và Lũng Dã cùng xoay lại: “Sao vậy?”.

“…” Huyền Sinh nhíu mày, nắm cổ tay Song Tịnh, nhẹ nhàng di chuyển, chămchú nhìn vào nơi vừa lóe lên tia sáng: “Muội như thế này… chuyển độngtay một chút, hình như… Chính là ở… Ở đây!” Hắn đột nhiên dừng lại,không chỉ hắn, hai người kia cũng bất giác kìm xuống tiếng hét kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.