Làng Bình Hòa, một ngôi làng nhỏ bình yên nằm giữa những cánh đồng xanh mướt, giờ đây đã trở thành một cảnh tượng đầy hỗn loạn và tàn bạo. Những tên sơn tặc, với gương mặt đầy vẻ hung tợn và trang bị vũ khí thô sơ, đang hoành hành khắp làng. Chúng lục soát từng ngôi nhà, lật tung mọi đồ vật tìm kiếm tài nguyên quý giá. Lửa bập bùng cháy từ vài ngôi nhà bị đốt, khói bốc lên mù mịt, hòa lẫn với tiếng la hét, cầu xin của những người dân vô tội.
Tất cả những người dân trong làng đều bị lùa vào một khu vực nhỏ, giữa trung tâm làng, như những con cừu chờ bị đưa đi làm thịt. Chúng bắt họ quỳ gối, tay bị trói chặt, sợ hãi nhìn về phía những tên sơn tặc đang xông xáo tìm kiếm đồ đạc. Mọi sự phản kháng đều bị đàn áp một cách tàn nhẫn, những đòn đánh nặng nề từ bọn chúng khiến không ai dám ho he, chỉ còn biết lặng lẽ chịu đựng.
Chúng vơ vét những đồ vật quý giá, từ các bình đựng thuốc quý, đan dược cho đến những món đồ kim loại có giá trị. Thậm chí, một số tên sơn tặc còn phá hủy những đồ vật chỉ để gây thêm sự sợ hãi và khủng bố cho người dân.
Trong khi đó, những tên sơn tặc khác không ngừng cười nhạo và tiếp tục tìm kiếm. Sự tuyệt vọng hiện rõ trên mặt những người dân bị nhốt, họ chẳng còn biết phải làm gì ngoài việc cầu nguyện cho có ai đó cứu giúp. Từng tiếng la hét từ những ngôi nhà xa xa vang lên, nhưng chẳng ai dám can thiệp.
Một tên sơn tặc cao lớn, mặt đầy vết sẹo, đôi mắt hằn học, bước đến giữa đám dân làng đang quỳ rạp dưới đất.
Hắn ta nắm lấy một người đàn ông trung niên, thân thể gầy gò, ánh mắt đầy sự sợ hãi, kéo mạnh ra khỏi đám đông. Người đàn ông bị lôi đi, đôi chân run rẩy, mắt nhìn ngó xung quanh, cố gắng bám lấy chút hy vọng, nhưng không thể tránh khỏi bàn tay sắt của tên sơn tặc.
Tên sơn tặc túm tóc người đàn ông, kéo mạnh, làm cho hắn ngã quy xuống đất. Hắn ta không chút thương xót, dùng chiếc gậy gỗ to lớn của mình đập mạnh vào lưng, tạo ra một tiếng "rầm" vang dội. Người đàn ông đau đớn rít lên một tiếng, cú đập khiến hắn gập người lại, mặt mày tái mét, cổ họng nghẹn lại, nhưng không thể thốt lên lời nào ngoài những tiếng thở gấp.
Tên sơn tặc quát lớn: "Nói! Mày giấu đồ vật có giá trị ở đâu? Nếu không nói, đừng trách tao!" Hắn đấm một cú vào mặt người đàn ông, làm máu tươi trào ra từ miệng, nhỏ xuống đất. "Lần nữa sẽ khiến mày không còn chút sức lực để sống tiếp!"
Người đàn ông run rẩy, mổ hôi lạnh vã ra, tay chân buông lỏng. Hắn cố gắng nuốt nước mắt, nhìn vào ánh mắt hung dữ của tên sơn tặc "Tôi... không... khụ...khụ có giấu ... đồ vật quý giá.". Ánh mắt của hắn vẫn lạc vào những người xung quanh, nhưng không ai dám can thiệp.
Tên sơn tặc không kiên nhẫn nữa, hắn túm lấy người đàn ông, giật mạnh khiến hắn ngẩng lên, rồi tiếp tục vung chiếc gậy lên. "Mày có muốn gia đình mình bị chúng tao giết hết không? Mau nói ra đi!" Hắn hét lên trong cơn giận dữ.
Người đàn ông, lúc này đã gần như không còn sức lực, yếu ớt đáp: "Đừng... đừng đánh nữa... tôi... tôi sẽ nói...!"
Hắn cuối cùng thừa nhận và chỉ tay về phía một góc ngôi nhà nhỏ gần đó. "Ở đó... trong bức tường phía sau lò sưởi... có... có một ít vàng... và những món đồ có giá trị."
Tên sơn tặc nghe vậy, nở một nụ cười nham hiểm, gật đầu hài lòng rồi đẩy người đàn ông xuống đất, khiến hắn ngã sõng soài. "Khôn ngoan hơn thì tốt," hắn nói và quay người, ra lệnh cho đồng bọn: "Lập tức đi kiểm tra, lấy tất cả những gì có thể mang đi!"
Cả đám sơn tặc lập tức di chuyển, không ngừng lục soát ngôi nhà, phá hủy đồ đạc trong khi người dân làng vẫn bị giam giữ, không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ là mục tiêu tiếp theo của đám sơn tặc tàn bạo.
Bọn sơn tặc, với bộ mặt thô kệch và sự tàn bạo trong ánh mắt, tiếp tục lục soát khắp ngôi làng. Mỗi căn nhà, mỗi góc nhỏ đều không thoát khỏi sự tìm kiếm của chúng. Hàng loạt đồ vật quý giá từ bạc vàng, bảo thạch, đến những món đồ tinh xảo đều bị vơ vét vào trong bao tải. Chúng không bỏ qua bất kỳ vật gì có giá trị. Mỗi khi phát hiện một món đồ giá trị, chúng sẽ hét lên vui mừng rồi nhanh chóng cất giấu vào trong bao tải.
Một tên sơn tặc, dáng người cao lớn và có vết sẹo dài trên mặt, một tay cầm chùm chìa khóa, tay kia kéo một chiếc bao đầy đồ vật quý giá. Hắn đi về phía khu vực trung tâm, nơi thủ lĩnh của bọn sơn tặc đang ngồi. Thủ lĩnh này là một người có dáng vẻ tàn bạo, với chiếc áo khoác tả tơi và một thanh kiếm thô kệch đặt trên đùi. Hắn đang ngồi trên một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng quan sát xung quanh, không mấy chú ý đến những hành động của các tay chân dưới quyền.
Tên sơn tặc có vết sẹo trên mặt tiến lại gần thủ lĩnh, cúi đầu chào một cách đầy tôn kính. Hắn mở bao tải trên tay ra và lôi từ trong đó ra một số bảo vật, bao gồm một chiếc vòng vàng lấp lánh, vài viên đá quý rực rỡ và một thanh gươm có vỏ bọc tinh xảo. Hắn đặt những vật phẩm lên mặt đất trước mặt thủ lĩnh, rồi đứng nghiêm chờ lệnh.
"Thưa thủ lĩnh, chúng tôi đã lục soát toàn bộ làng, gom được khá nhiều bảo vật quý giá. Tuy nhiên, vẫn có vài gia đình chưa kịp di chuyển hết đồ đạc, tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục kiểm tra kỹ lưỡng. Những vật phẩm này có thế là của cải lớn mà chúng ta không thể bỏ qua," tên sơn tặc báo cáo, giọng nói khàn đặc nhưng đầy tự tin.
Thủ lĩnh nhìn chẳm chằm vào những món đồ trước mặt, một nụ cười nham hiểm nở trên môi. Hắn không vội vàng nói gì mà chỉ gật đầu rồi quay sang một tên sơn tặc khác đứng gần đó. "Tiến hành kiếm tra thêm một lần nữa, đừng để bất cứ món gì có giá trị thoát khỏi tay chúng ta."
Tên sơn tặc gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển đi, còn thủ lĩnh tiếp tục ngồi yên, ánh mắt vẫn chăm chú vào những món đồ của mình. Hắn không vội vàng lấy bất cứ thứ gì, mà chỉ đợi đến khi chắc chắn rằng tất cả đều đã bị vơ vét sạch sẽ.
Trong lúc này, một tên lính gác khác chạy tới gần thủ lĩnh, đầu cúi thấp, rồi nhỏ giọng báo: "Thủ lĩnh, có điều lạ.
Các dấu vết xung quanh có vẻ không bình thường. Hình như có người đang theo dõi chúng ta."
Thủ lĩnh nghe vậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Theo dõi? Hừ, không có gì phải lo. Cho dù có kẻ nào đến, chúng ta vẫn đủ mạnh để đối phó. Tiếp tục công việc của mình đi."
Hắn không để lộ sự lo lắng ra ngoài, nhưng trong lòng, thủ lĩnh bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Hắn có thể cảm nhận được sự thay đối trong không khí, cảm giác như có điều gì đó đang đến gần, nhưng không rõ là gì.
Thủ lĩnh của bọn sơn tặc ngồi trong suy tư một lúc, đôi mắt lạnh lùng không rời khỏi đống báu vật vừa mới thu thập. Tuy nhiên, cảm giác bất an trong lòng hắn ngày càng dâng lên. Lệnh được phát ra nhanh chóng, hắn quay sang một tên lính thân cận và ra lệnh: "Đi, dẫn một đội đi trinh sát, xem thử có chuyện gì không."
Tên lính được giao nhiệm vụ nhanh chóng gật đầu, liếc mắt nhìn qua những tên sơn tặc còn lại, sau đó quay lại nhìn thủ lĩnh, tỏ vẻ kiên quyết. "Rõ, thủ lĩnh. Tôi sẽ đi ngay.
Không lâu sau, đội trinh sát gồm bảy tên sơn tặc, vũ khí trong tay và áo giáp lấp lánh dưới ánh nắng mờ mờ, lên đường. Họ đi vào khu vực ngoại ô của làng, nơi có nhiều cây cối rậm rạp và các con đường mòn không rõ ràng.
Đội trinh sát cẩn thận di chuyển, mắt luôn đảo quanh, lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất, đôi tai căng thẳng như những con thú săn mồi.
Họ kiểm tra từng góc khuất, từng lối đi vắng vẻ, và tiến đến những khu vực mà bọn sơn tặc trước đó đã đi qua, hy vọng tìm thấy dấu vết của kẻ nào đang theo dõi mình. Cả đội di chuyển rất chậm, không hề làm phát ra tiếng động lớn, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng và những tiếng lá cây bị xào xạc dưới chân.
Một tên sơn tặc trong đội trinh sát tiến lên trước, kiểm tra mặt đất và những bụi cây dọc theo đường đi. Hắn cúi xuống, mắt sắc bén quan sát mọi dấu vết có thể xuất hiện trên mặt đất, nhưng không phát hiện gì.
"Không có gì," hắn nói nhỏ với những tên còn lại, "Không có ai theo dõi chúng ta, có lẽ chỉ là cảm giác sai thôi."
Cả đội tiếp tục đi sâu vào khu vực rừng rậm, nhưng sau khi kiểm tra một lúc, họ không phát hiện gì khác biệt, không có kẻ lạ nào xuất hiện. Dù đã cẩn thận quan sát mọi ngóc ngách, không một bóng dáng nào khả nghi lộ diện.
Khi họ quay lại, tên đội trưởng trong đội trinh sát báo cáo cho thủ lĩnh: "Thủ lĩnh, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng không phát hiện gì bất thường. Mọi dấu vết đều không có gì lạ, có lẽ chỉ là sự trùng hợp."
Thủ lĩnh ngồi đó, im lặng một lúc lâu. Hắn nghe xong, chỉ khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo lắng không rõ. Cảm giác bất an vẫn không tan đi, nhưng hắn cũng không muốn tỏ ra quá lo lắng trước tay chân của mình.
"Được rồi, quay lại tiếp tục công việc. Tuy nhiên, vẫn phải cẩn thận. Nếu có điều gì lạ xảy ra, lập tức báo lại cho ta."
"Đã rõ, thưa thủ lĩnh."
Dù vậy, ánh mắt của thủ lĩnh vẫn không rời khỏi những ngôi nhà trong làng, nơi mà hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng trước mắt, mọi thứ có vẻ bình yên. Hắn không thể ngờ được rằng những đệ tử ngoại môn đang rình rập ở gần đó, chỉ chờ thời cơ thích hợp để hành động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]