Sáng hôm sau, tín hiệu truyền tin từ Lăng Thiên truyền đến, nó vang lên rõ ràng trong phòng của đội 7, khiến ba người Yên Nhiên Tuyết, Đinh Thiên và Vân Mộng đều phải dừng lại công việc dọn dẹp của mình. Một tia sáng lấp lánh lóe lên từ viên đá truyền tin, sau đó một thông báo rõ ràng từ Lăng Thiên vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng họ.
"Đội 7, nhiệm vụ đầu tiên của các trò đã được xác định. Các trò sẽ đến Làng Bình Hòa, nơi đang gặp rắc rối với một bọn sơn tặc quấy phá. Nhiệm vụ của các trò là tiêu diệt bọn chúng, bảo vệ dân làng. Cẩn thận và nhớ tuân thủ mọi quy tắc. Các trò phải hoàn thành nhiệm vụ trong vòng ba ngày. Hãy chuẩn bị thật tốt trước khi xuất phát."
Nghe xong, Yên Nhiên Tuyết nhanh chóng nhìn về phía Đinh Thiên và Vân Mộng, ánh mắt của cả ba lộ rõ sự quyết tâm, dù là nhiệm vụ đầu tiên nhưng cũng đầy thử thách. Mỗi người nhanh chóng hoàn thành nốt công việc dọn dẹp, chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho chuyến đi. Vân Mộng chuẩn bị một số dược liệu chữa thương, còn Đinh Thiên kiểm tra lại vũ khí của mình, đảm bảo không có gì thiếu sót. Yên Nhiên Tuyết lấy ra thanh kiếm của mình, sau khi đã phục chế lại, kiểm tra kỹ lưỡng lưỡi kiếm sáng loáng và nhẹ nhàng xoay kiếm trong tay, cảm giác của thanh kiếm giờ đây chắc chắn hơn bao giờ hết.
Sau một lúc chuẩn bị, ba người cùng nhau rời khỏi phòng, hướng đến Thiên Minh Đài. Cả ba vẫn không quên bàn bạc thêm về nhiệm vụ sắp tới. Dân làng sẽ rất cần sự giúp đỡ của họ, và việc đối phó với sơn tặc không phải là điều dễ dàng. Cả ba tự nhủ rằng sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ những người vô tội và làm tốt nhiệm vụ được giao.
Khi họ đến nơi tập trung, Lăng Thiên đã đợi sẵn cùng với một số đệ tử khác. Làng Bình Hòa, nơi nhiệm vụ được giao, nằm cách tông môn không xa nhưng lại năm sâu trong rừng núi, là một khu vực dễ bị sơn tặc lợi dụng.
Chuyến đi này không chỉ là thử thách về sức mạnh, mà còn là cơ hội để họ rèn luyện kỹ năng chiến đấu, sự đoàn kết và cách đối phó với những tình huống nguy hiểm.
Trước khi đội 7 lên đường, Lăng Thiên đứng trước họ, ánh mắt nghiêm nghị, tay cầm ba lệnh bài nhỏ nhắn được làm từ một loại đá quý trong suốt, với các ký tự cổ xưa khắc nổi trên bề mặt.
"Trước khi các trò rời đi, ta cần các trò làm một việc rất quan trọng," Lăng Thiên nói, giọng hắn ta trầm xuống.
"Đây là lệnh bài sinh mệnh. Lệnh bài này sẽ liên kết với sinh mệnh của các trò. Các trò cần nhỏ một giọt máu của mình lên lệnh bài, để lệnh bài có thể liên kết với các trò."
Hắn đưa lệnh bài cho từng người, tay khẽ vuốt lên bề mặt mỗi viên đá, những ký tự trên đó bắt đầu phát sáng mờ ảo. Lăng Thiên tiếp tục giải thích: "Lệnh bài này nó sẽ theo dõi tình trạng sinh mệnh của các trò. Khi các trò gặp nguy hiểm đến tính mạng, lệnh bài sẽ thay đổi màu sắc và khi lệnh bài này bị vỡ tức là người đó đã chết. Nếu các trò rơi vào tình trạng nguy hiểm, tông môn sẽ lập tức nhận được tín hiệu và cử đội viện trợ đến hỗ trợ."
Ba người nhìn vào lệnh bài, nếu lệnh bài thay đổi màu sắc, tức là một trong ba người có thể đang đối diện với tử thần, điều này khiến họ không khỏi cảm thấy áp lực.
Yên Nhiên Tuyết nhìn lệnh bài trong tay mình, hít một hơi thật sâu. Nàng dùng kim châm nhỏ giọt máu của mình vào mặt lệnh bài, một tia sáng lóe lên rồi lắng xuống. Lệnh bài nhận máu của nàng, khẽ rung động nhẹ một lúc trước khi ốn định lại như chưa hề có gì xảy ra.
Đinh Thiên và Vân Mộng cũng làm tương tự, máu của họ nhanh chóng thấm vào lệnh bài, tạo thành một liên kết không thể tách rời.
Lăng Thiên gật đầu hài lòng khi thấy ba người đã hoàn thành việc cần thiết. Sau khi ba người Yên Nhiên Tuyết,
Đinh Thiên và Vân Mộng đã nhỏ máu vào lệnh bài và trả lại cho Lăng Thiên, hắn ta nhẹ nhàng cất chúng vào trong tay áo. Ánh mắt của Lăng Thiên rất nghiêm túc khi nhìn họ, như thể muốn chắc chắn rằng tất cả đều hiểu rõ tầm quan trọng của những lời nhắc nhở
"Trưởng đội của các trò hiện tại đang có chút việc, sẽ đến sau," Lăng Thiên nói, giọng hắn ta trầm và đầy uy lực.
"Các trò nên nhanh chóng lên đường đến Làng Bình Hòa. Người dân nơi đó đang bị bọn sơn tặc khống chế, và chúng đang gieo rắc sự sợ hãi khắp nơi. Các trò cần nhanh chóng giải quyết tình hình, đảm bảo sự an toàn cho dân làng."
Lăng Thiên dừng một chút, ánh mắt của hắn ta dừng lại trên từng người trong đội 7, như muốn truyền đạt thêm một điều gì đó quan trọng: "Theo như nguồn tin mà đội thu thập thông tin đã tra được, bọn sơn tặc này thực ra chỉ là những người bình thường. Với năng lực của các trò ở cấp độ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, các trò hoàn toàn có thể dễ dàng đối phó với chúng."
Lăng Thiên khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn đầy nghiêm túc, nhưng có phần cứng rắn hơn: "Tuy nhiên, các trò phải lưu ý, đừng quá chủ quan. Đừng nghĩ rằng chỉ vì bọn chúng không phải tu sĩ, mà các trò có thể đánh giá thấp chúng. Mặc dù bọn chúng không mạnh, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể xem thường khả năng tấn công hay thủ đoạn của chúng. Hãy luôn đề cao cảnh giác."
Mỗi câu nói của Lăng Thiên như một lời cảnh báo sâu sắc, khiến cả ba người không khỏi cảm thấy căng thắng. Dù đối thủ chỉ là những kẻ bình thường, nhưng họ vẫn hiểu rằng trong thế giới tu hành này, bất kỳ điều gì cũng có thế xảy ra.
"Điều quan trọng nhất là các trò phải làm việc cùng nhau, phối hợp tốt và không rời xa nhau," Lăng Thiên tiếp tục, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng đầy khích lệ. "Với tinh thần đồng đội, các trò sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này. Hãy cẩn thận và không để bất kỳ điều gì bất ngờ xảy ra."
Lăng Thiên ra hiệu cho đội 7 chuẩn bị lên đường. Khi ba người rời khỏi Thiên Minh Đài, không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề, như thể dấu hiệu của một thử thách lớn lao đang chờ đón họ phía trước.
Đinh Thiên tiến lên, tay cầm lệnh bài tông môn, ánh mắt kiên định, bước đi vững vàng. Khi hắn đến gần người gác cổng, hắn rút lệnh bài ra khỏi túi, tay đưa lên cao, đối diện với người gác cổng.
Người gác cổng nhìn vào lệnh bài một cách nghiêm túc, đôi mắt ánh lên một tia tinh anh, như thể đang kiểm tra độ chính xác và quyền hạn của lệnh bài. Một ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ lệnh bài, phản chiếu lại, xác nhận rằng Đinh Thiên cùng hai đệ tử khác có đủ quyền hạn để rời khỏi tông môn.
Sau khi kiểm tra xong, người gác cổng nhẹ nhàng gật đầu, tay đưa lên kết ấn. Ánh sáng bao quanh lệnh bài, tạo ra một lớp bảo vệ tạm thời. Một lúc sau, hắn hạ tay xuống và hướng mắt về cánh cổng đang mở cửa.
Lúc này, người gác cổng khẽ nói, giọng điềm tĩnh: "Lệnh bài đã được xác nhận. Các ngươi có thể ra ngoài."
Đinh Thiên cúi đầu cảm ơn, rồi ra hiệu cho Yên Nhiên Tuyết và Vân Mộng tiến lên cùng. Cánh cổng của Cửu Thiên Tông từ từ mở ra, và một luồng gió nhẹ mơn man qua, cuốn theo những cánh hoa nhỏ từ khu vườn bên trong bay ra ngoài. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên cánh cổng gỗ lớn, phản chiếu sắc vàng óng ánh, như một cánh cửa dẫn đến thế giới khác, nơi mọi thứ đều mang một hơi thở mới, tràn đầy hy vọng và thử thách.
Yên Nhiên Tuyết, Đinh Thiên và Vân Mộng đứng yên lặng trong khoảnh khắc, cảm nhận từng tia nắng ấm áp chạm vào da. Họ đều có cảm giác như đã rất lâu rồi mới lại bước ra khỏi cổng Cửu Thiên Tông.
Cảnh vật ngoài kia, những dãy núi hùng vĩ, dòng suối trong veo và những đám mây bồng bềnh như nhớ về những ngày đầu khi họ còn là những đệ tử mới vào tông môn. Những bước đi đầu tiên trên con đường tu hành, những lần thất bại, những lần vấp ngã rồi lại đứng dậy, và những ước mơ vươn lên mạnh mẽ. Mỗi khoảnh khắc ấy dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành của họ.
Yên Nhiên Tuyết cảm thấy lòng mình trùng xuống khi nghĩ về những ngày tháng đầu tiên, khi nàng còn bỡ ngỡ, còn lo lắng về tương lai, về khả năng tu luyện của bản thân.
Đinh Thiên cũng cảm thấy một nỗi xao xuyến lạ lùng. Đối với hắn, đây là lần đầu tiên rời khỏi Cửu Thiên Tông để thực hiện một nhiệm vụ thực sự. Mặc dù hắn luôn tự tin vào bản thân, nhưng khi nhìn về phía những đỉnh núi xa xa, tâm trạng hắn không khỏi bồi hồi.
Vân Mộng, với ánh mắt mơ màng, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình. Mặc dù nàng không có nhiều cảm xúc như hai người kia, nhưng sự yên bình của Cửu Thiên Tông cũng đã phần nào thấm vào trong lòng nàng.
Giờ đây, khi nhìn ra thế giới bên ngoài, nàng thấy mọi thứ đều mới mẻ, đầy hứa hẹn, nhưng cũng đầy thử thách.
Cả ba người đứng đó, nhìn lại cánh cổng lớn đang dần đóng lại sau lưng họ, bước chân bước ra ngoài, bắt đầu hành trình đầu tiên của mình. Tuy trong lòng mỗi người đều có một chút hồi hộp, lo âu, nhưng cũng đầy quyết tâm và kiên trì. Con đường phía trước dài rộng, đầy rẫy thử thách và nguy hiểm, nhưng họ sẽ không quay lại, không dừng bước. Với một cái nhìn đầy quyết tâm, ba người bước ra khỏi Cửu Thiên Tông, nhìn về phía Làng Bình Hòa, nơi thử thách đầu tiên đang chờ đón họ.
Yên Nhiên Tuyết, Đinh Thiên, và Vân Mộng đồng loạt kết ấn, ánh sáng từ tay họ lóe lên. Các dấu ấn ngưng tụ lại, tạo thành những vòng xoáy linh khí xung quanh họ. Trong một khoảnh khắc, từng bước chân của họ như nhẹ nhàng hơn, bay bổng lên không trung.
Yên Nhiên Tuyết vươn tay lên, lòng bàn tay hướng ra phía trước, nơi linh khí nhanh chóng xoay quanh thanh kiếm của nàng. Một tia sáng ngọc bích lóe lên, và thanh kiếm của nàng bồng chốc như sống lại, bay lên, rẽ gió băng qua không gian. Đinh Thiên và Vân Mộng cũng không kém cạnh, họ kết ấn linh động, đồng thời thanh kiếm của họ bắt đầu phát ra ánh sáng riêng, sẵn sàng cho hành trình bay về phía làng Bình Hòa.
Cả ba người cùng lúc nhảy lên trên kiếm, không gian dưới chân họ như dần thu hẹp lại khi kiếm khí vọt lên cao.
Bầu trời phía trên chuyển dần từ màu xanh nhẹ sang sắc vàng dịu dàng của hoàng hôn, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang lại cảm giác tự do và nhẹ nhõm. Từng cơn gió thoảng qua tóc và làn áo, họ cùng bay bổng, hướng về phía Làng Bình Hòa.
Cảnh vật bên dưới dần thu nhỏ lại, những ngọn núi, dòng sông uốn lượn, và những cánh rừng xanh mướt dần trở nên mờ nhạt. Chuyến bay của họ diễn ra trong một không khí thanh tịnh, chỉ có tiếng gió vù vù. Họ biết rằng, dù cuộc hành trình chỉ vừa bắt đầu, nhưng thử thách phía trước chắc chắn sẽ không hề đơn giản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]