Ba người Yên Nhiên Tuyết, Đinh Thiên và Vân Mộng ngự kiếm bay nhanh về phía Làng Bình Hòa. Càng gần đến nơi, khói lửa càng bốc lên mù mịt, một màn hoang tàn bao phủ cả ngôi làng. Lửa cháy rực rỡ từ vài ngôi nhà, ánh sáng đỏ cam phản chiếu lên bầu trời đen kịt, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn và đẫm máu. Tiếng la hét từ xa vọng lại, hòa với tiếng gào thét của những tên sơn tặc và tiếng cầu xin của những người dân vô tội. Một cảm giác căng thẳng bao trùm lấy không gian xung quanh.
Ba người nhanh chóng tiếp cận, hạ xuống khu vực cách xa làng một chút, chọn một địa điểm kín đáo trong rừng để giấu mình và quan sát. Yên Nhiên Tuyết liếc nhìn xung quanh, xác định vị trí an toàn trước khi hạ kiếm xuống.
Cả ba đứng trong bóng râm, không một tiếng động, chỉ có tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua.
Đinh Thiên nhìn vào nhóm sơn tặc phía trước, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Hắn vừa dứt lời, một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng. Không phải tự nhiên mà hắn cảm thấy như vậy, mỗi động tác của bọn sơn tặc, mỗi ánh mắt của chúng đều có chút gì đó kỳ lạ, không giống như trước đây khi bọn chúng chỉ biết hoành hành và cướp bóc một cách đơn giản.
"Chúng ta phải thật cẩn thận," Đinh Thiên nói nhỏ, đôi mắt không rời khỏi bọn sơn tặc đang lục soát xung quanh,
"Bọn chúng dường như đã nhận ra điều gì đó. Cẩn thận, chúng ta không thể khinh thường."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-hoa-nhien/3740258/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.