🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba người Yên Nhiên Tuyết, Đinh Thiên và Vân Mộng ngự kiếm bay nhanh về phía Làng Bình Hòa. Càng gần đến nơi, khói lửa càng bốc lên mù mịt, một màn hoang tàn bao phủ cả ngôi làng. Lửa cháy rực rỡ từ vài ngôi nhà, ánh sáng đỏ cam phản chiếu lên bầu trời đen kịt, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn và đẫm máu. Tiếng la hét từ xa vọng lại, hòa với tiếng gào thét của những tên sơn tặc và tiếng cầu xin của những người dân vô tội. Một cảm giác căng thẳng bao trùm lấy không gian xung quanh.

Ba người nhanh chóng tiếp cận, hạ xuống khu vực cách xa làng một chút, chọn một địa điểm kín đáo trong rừng để giấu mình và quan sát. Yên Nhiên Tuyết liếc nhìn xung quanh, xác định vị trí an toàn trước khi hạ kiếm xuống.

Cả ba đứng trong bóng râm, không một tiếng động, chỉ có tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua.

Đinh Thiên nhìn vào nhóm sơn tặc phía trước, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Hắn vừa dứt lời, một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng. Không phải tự nhiên mà hắn cảm thấy như vậy, mỗi động tác của bọn sơn tặc, mỗi ánh mắt của chúng đều có chút gì đó kỳ lạ, không giống như trước đây khi bọn chúng chỉ biết hoành hành và cướp bóc một cách đơn giản.

"Chúng ta phải thật cẩn thận," Đinh Thiên nói nhỏ, đôi mắt không rời khỏi bọn sơn tặc đang lục soát xung quanh,

"Bọn chúng dường như đã nhận ra điều gì đó. Cẩn thận, chúng ta không thể khinh thường."

Vân Mộng và Yên Nhiên Tuyết đồng loạt gật đầu, sự nghiêm trọng trong lời nói của Đinh Thiên khiến cả hai đều cảm nhận được tình hình đang dần căng thẳng. Họ đều cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, mọi tiếng động dù là nhỏ nhất đều khiến họ căng thăng, và họ biết rằng nếu một hành động sai lầm, tình hình sẽ có thể trở nên nguy hiểm.

Yên Nhiên Tuyết hơi nhíu mày, mắt vẫn chăm chú quan sát từng động thái của bọn sơn tặc. "Chắc chắn có gì đó không ổn. Bọn chúng không hành động như thế này mọi khi," nàng thì thầm.

"Đúng vậy," Đinh Thiên đáp lại, "Chúng ta phải giữ im lặng, không để lộ vị trí. Một khi bọn chúng nhận ra chúng ta, mọi chuyện sẽ rất khó kiếm soát."

Cả ba người ngừng lại, giữ vững vị trí ẩn nấp của mình trong bóng tối, mắt vẫn dõi theo từng cử động của nhóm sơn tặc, chỉ cần một sơ hở là họ sẽ lập tức ra tay. Trong khi đó, bọn sơn tặc hình như cũng đã bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường, những cái nhìn của chúng trở nên cảnh giác hơn, mắt đảo qua từng góc khuất, tai lắng nghe mọi âm thanh lạ.

Nhận ra điều này, Đinh Thiên khẽ nắm chặt kiếm, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra. Cả nhóm đều hiểu rằng chỉ một chút bất cẩn có thể khiến họ rơi vào tình thế nguy hiểm, nhưng họ đã chuẩn bị kỹ càng. Vấn đề lúc này không chỉ là tiêu diệt sơn tặc mà còn là làm sao để bảo vệ bản thân và hoàn thành nhiệm vụ mà không rơi vào bẫy mà bọn sơn tặc có thể đang giăng ra.

"Chúng ta cần làm gì bây giờ?" Đinh Thiên thì thầm, ánh mắt nhìn vào đám sơn tặc đang hoành hành trong làng, từng đám người đổ xô đi từ nhà này sang nhà khác, vơ vét tài sản và hãm hại dân làng.

Yên Nhiên Tuyết khẽ nhíu mày, trầm ngâm. "Chúng ta phải cẩn trọng. Số lượng bọn chúng có thể rất nhiều, nhưng theo như thông tin mà Lăng Thiên cung cấp, bọn họ chỉ là những tên sơn tặc bình thường, không có khả năng đối kháng với chúng ta. Tuy nhiên, đừng để sự chủ quan làm hại chúng ta."



Vân Mộng gật đầu, đôi mắt sắc bén của nàng nhìn về phía những tên sơn tặc đang làm loạn trong làng. "Nhưng chúng ta không thể hành động một cách bừa bãi. Dân làng đang bị kẹt trong đó, không thể chỉ nghĩ đến chiến đấu mà quên đi cứu người."

Đinh Thiên nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Vậy thì chúng ta phải phân chia nhiệm vụ. Một nhóm lo việc chiến đấu, một nhóm lo việc cứu dân, tôi nghĩ Yên Nhiên Tuyết và Vân Mộng nên đảm nhận phần bảo vệ dân làng, còn tôi sẽ đối phó với bọn sơn tặc."

Yên Nhiên Tuyết nhìn Đinh Thiên, khẽ mỉm cười. "Cũng được. Nhưng nhớ là, đừng quá liều lĩnh."

Vân Mộng nhìn quanh, mắt chăm chú theo dõi từng cử động của những tên sơn tặc, rồi nói thêm: "Tôi sẽ dùng đan dược hỗ trợ khi cần thiết. Còn lại, chúng ta cần phải đánh bất ngờ, nếu không bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện."

Yên Nhiên Tuyết gật đầu, xác nhận kế hoạch. "Chúng ta sẽ đi theo kế hoạch này. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, vào thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ tấn công."

Ba người nắm chặt vũ khí, chuẩn bị bước vào làng. Cảm giác căng thẳng trong không khí như một sợi dây đàn, chỉ cần một động thái sai lầm, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ. Họ nhìn nhau, rồi đồng loạt tiến về phía làng, xác định mục tiêu, sẵn sàng đối phó.

Đinh Thiên tiến lên một bước, mắt quan sát cẩn thận từng cử động của bọn sơn tặc. Mới chỉ nhìn qua, hắn đã thấy chúng lục soát nhà cửa, lôi kéo dân làng ra ngoài, những tiếng chửi rủa, la hét vang lên không ngừng. Một vài tên sơn tặc đang tụ tập lại để chia tài sản vơ vét được, trong khi số còn lại tiếp tục lùng sục khắp ngôi làng. Đinh Thiên nhíu mày, tựa như đang tính toán từng hành động tiếp theo.

"Họ không đề phòng," hắn thì thầm với bản thân. "Đây chính là cơ hội."

Đinh Thiên hít một hơi thật sâu, cảm nhận dòng linh khí cuồn cuộn trong cơ thể. Từng chút một, linh khí tụ lại, tạo thành những tia sáng sáng rực. Mắt hắn sáng lên, quét qua đám sơn tặc phía trước. Đây chính là lúc hắn sẽ ra tay.

Hắn hạ thấp trọng tâm, các ngón tay từ từ nắm chặt lại thanh trường kiếm. Một luồng sức mạnh mãnh liệt tụ lại, tạo thành một cơn gió mạnh cuồn cuộn. Đinh Thiên hét lớn một tiếng: "Thiên Phong Cuồng Lưu!"

Đúng khoảnh khắc hắn hô lên, một trận gió mạnh mẽ, cuồng bạo từ thanh kiếm hắn bùng phát ra. Cơn gió này như một cơn lốc mạnh mẽ, cuốn theo cả đất đá lao về phía đám sơn tặc. Chưa kịp nhận ra nguy hiểm, bọn sơn tặc bị đập ngay vào một trận cuồng phong dữ dội.

Cơn gió như có hình dáng của một con rồng, cuộn lại thành những vòng xoáy khổng lồ, liên tục vươn ra tấn công.

Cả một đám sơn tặc bị hất văng ra xa, thân thể bị quật ngã, văng tung tóe vào các căn nhà bên cạnh. Một vài tên sơn tặc không kịp phản ứng bị đánh bay ra khỏi làng, hạ xuống đất với sức mạnh như bị nghiền nát. Những người còn lại, tuy có phần tránh né, nhưng vẫn bị ảnh hưởng mạnh mẽ, ngã quy hoặc bị thương nặng.



Khói bụi mù mịt bao phủ không gian, tiếng gió vù vù, tiếng la hét hoảng loạn của đám sơn tặc vang lên, khiến không khí càng thêm căng thẳng. Đinh Thiên đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không hề có chút do dự trong hành động của mình.

"Đây mới chỉ là sự khởi đầu," Đinh Thiên nghĩ thầm trong đầu, không một chút lùi bước.

Lực của Thiên Phong Cuồng Lưu không chỉ quét sạch bọn sơn tặc trước mặt, mà còn làm chúng mất phương hướng, hoang mang. Mặc dù chỉ là một chiêu thức, nhưng nó đã đủ để tạo nên một đòn phủ đầu mạnh mẽ, khiến bọn sơn tặc cảm thấy lo sợ và khó khăn trong việc phản ứng lại.

Đinh Thiên quay lại nhìn Yên Nhiên Tuyết và Vân Mộng, khẽ ra hiệu cho họ. "Đến lúc rồi, chúng ta chia nhau hành động."

Nhận được tín hiệu từ Đinh Thiên, Yên Nhiên Tuyết và Vân Mộng đồng loạt nhảy lên từ vị trí ấn nấp, hành động như một cơn gió. Họ di chuyển nhanh như những tia chp, thân hình nhẹ nhàng, không gây ra tiếng đng, như thể hòa vào không khí và biến mất chỉ trong một khoảnh khắc.

Yên Nhiên Tuyết sử dụng kỹ thuật Ngự Kiếm, thanh kiếm bạc của nàng bay lên, lượn vòng quanh người, như một linh hồn sống. Mỗi động tác của nàng đều uyển chuyển và dứt khoát, giống như một bóng ma lướt qua không gian, không thể bị phát hiện cho đến khi nàng đã ở gần bọn sơn tặc. Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng sắc bén, như chuẩn bị chặt đứt mọi vật cản trên đường đi.

Cùng lúc đó, Vân Mộng cũng không kém phần ấn tượng. Dù là đệ tử học điều chế đan dược, nàng có thể không phải là chiến sĩ mạnh mẽ nhất, nhưng khi cần thiết, nàng cũng thể hiện bản lĩnh không kém ai. Vân Mộng rút ra một cây roi dài từ bên hông, ánh sáng từ cây roi lóe lên một cách kỳ lạ. Những vòng xoay quanh tay nàng tạo thành một hình ảnh mờ ảo. Nàng lướt đi nhanh như nước chảy, từng động tác đều chứa đựng sức mạnh của linh khí, chuẩn bị đánh vào những tên sơn tặc gần nhất.

Cả ba đều di chuyển theo chiến thuật riêng của mình, nhưng tất cả đều hướng đến mục tiêu là hạ gục những kẻ gây hại trong làng. Đinh Thiên đứng đầu, mở đầu trận chiến với sức mạnh cuồng phong của mình, còn Yên Nhiên Tuyết và Vân Mộng tạo nên sự hỗ trợ mạnh mẽ từ hai hướng khác nhau, bổ sung sức mạnh vào trận chiến.

Bọn sơn tặc, vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn sau cú tấn công mạnh mẽ của Đinh Thiên, không kịp phản ứng khi ba người họ xuất hiện như những bóng ma, nhanh chóng lấn chiếm không gian xung quanh.

Yên Nhiên Tuyết lao vào, thanh kiếm bạc trong tay vung lên. Đối thủ trước mặt nàng không kịp né tránh, kiếm của nàng như tia chớp, chém ngang qua, và một tên sơn tặc bị hạ gục ngay lập tức, ngã quy xuống đất.

Cùng lúc đó, Vân Mộng ra tay, chiếc roi dài cuộn lại như một con rắn, quấn lấy tay một tên sơn tặc, kéo hắn ra khỏi nhóm. Chưa kịp nhận thức được sự nguy hiểm, tên sơn tặc đã bị Vân Mộng xoay người, ném mạnh vào một cây cột bên đường, khiến hắn ngất ngay lập tức.

Trong khi Đinh Thiên tiếp tục duy trì thế tấn công mạnh mẽ từ xa, Yên Nhiên Tuyết và Vân Mộng như những bóng ma, lao vào giữa đám sơn tặc, càn quét và dọn sạch mọi kẻ địch còn sót lại, dần dần giải phóng dân làng khỏi tay chúng.

Bầu không khí căng thắng, khói bụi mù mịt, những tiếng la hét hoảng loạn của bọn sơn tặc và những cú va chạm mạnh mẽ giữa vang vọng khắp làng. Nhưng, với sự phối hợp ăn ý và khả năng chiến đấu vượt trội, đội của Yên Nhiên Tuyết đã nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.