Mấy ngày nay Tửu Thiên không thấy Phong Trản, hỏi Thiên Trọng Xuyên y đi đâu, Thiên Trọng Xuyên nhìn Tửu Thiên, thấp giọng đáp: “Xích.”
“… Cái gì?” Tửu Thiên không kịp phản ứng: “Xích ở đâu?”
“Trên giường,” Thiên Trọng Xuyên rất bình tĩnh nói cho gã biết: “Lại để cho y nhớ lâu một chút, không thể chạy loạn nữa.”
Thiên Trọng Xuyên mặc kệ vẻ mặt phức tạp của Tửu Thiên, đứng dậy rời đi, hắn về tới tẩm cung của mình, thấy Phong Trản ngoan ngoãn nằm, dùng ngón tay cầm khóa sắt thật dài chơi.
“Tiểu Bảo,” Thiên Trọng Xuyên đi đến bên canh y: “Qua cho ta ôm một cái.”
Phong Trản nhìn hắn, không để ý tới hắn, chống tay xoay người sang chỗ khác, thò tay kéo chăn che đầu mình.
Y đã không để ý Thiên Trọng Xuyên mấy ngày, Thiên Trọng Xuyên vừa nói chuyện với y, y liền bịt tai không nghe, Thiên Trọng Xuyên thấy buồn cười, đưa tay sờ sờ mặt y: “Còn không để ý ta?”
“Cái này ——” Phong Trản cầm khóa sắt đưa ra khỏi chăn: “Ngươi lấy xuống.”
Thiên Trọng Xuyên không đáp lại, Phong Trản lại rầu rĩ tức giận, một lúc sau, Thiên Trọng Xuyên lên giường, ôm lấy y từ đằng sau, tay phủ ở bụng y vuốt ve, lại từ từ cởi quần áo y, sờ soạng làn da ấm áp của y.
“Lúc nào mới có thể nhớ lại ta?” Thiên Trọng Xuyên ghé vào tai y thầm thì: “Tiểu Bảo, hỏi ngươi a.”
Phong Trản nhéo tay hắn, rất dùng sức, nhéo ra mấy dấu móng tay, Thiên Trọng Xuyên lại giống như không cảm thấy đau, động cũng không động, hắn nghe Phong Trản mất hứng đáp: “Không biết.”
Thiên Trọng Xuyên lại làm y quay qua, nắm cằm y hôn lên, cuốn lấy đầu lưỡi, Phong Trản giống như rất thích, ngoan ngoãn mặc hắn hôn, lúc này Thiên Trọng Xuyên cũng không có xúc động gì, chỉ muốn gần gũi với y một chút, hắn đột nhiên nhớ tới, Phong Trản đã từng nói với mình: “Hôn một cái liền nhớ ra.”
“Hôn ngươi nhiều như vậy rồi,” Thiên Trọng Xuyên rời khỏi môi y: “Còn chưa nhớ ra sao?”
Phong Trản nghe không hiểu, cũng không trả lời hắn, đôi con ngươi màu lục nhìn chằm chằm vào Thiên Trọng Xuyên, nhìn đến Thiên Trọng Xuyên mềm lòng, hắn ôm eo Phong Trản, kéo y vào ngực mình, Phong Trản rồi lại dùng sức đẩy hắn ra.
Phong Trản cứ phải tức giận với hắn, lần này Thiên Trọng Xuyên lại không muốn dỗ y, hắn nhất định phải làm cho Phong Trản biết rõ, chạy loạn không giống với giận dỗi vu vơ lúc trước, giống như không ăn cơm, mình sẽ không dung túng y, nhất định phải khiến y nhớ kỹ.
Nếu như hiện tại Phong Trản không ngốc như vậy, dù y không có ký ức lúc trước, Thiên Trọng Xuyên cũng sẽ không cẩn thận như thế, chính là hiện tại Phong Trản rõ ràng không giống như một người mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-cuu-mo-ly/1501725/chuong-19-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.