Phong Trản vẫn còn thở dốc, cảm thấy giữa hai chân bị Thiên Trọng Xuyên hôn có chút ngứa, y đá đá Thiên Trọng Xuyên ra. 
Thiên Trọng Xuyên lại hôn một cái, ngồi dậy ôm y vào lòng: “Đá ta làm gì?” 
“… Không đá ngươi.” Hình như Phong Trản rất sợ hắn mất hứng, chu môi hôn một cái ở khóe miệng hắn. 
Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm vào con ngươi màu lục của y, Phong Trản bị nhìn đến không biết làm sao, mới nhìn qua chỗ khác, hắn duỗi tay vào giữa hai chân Phong Trản nhẹ nhàng xoa nắn, Phong Trản bị xoa đến mặt đỏ tai hồng, cũng không dám đẩy hắn ra. 
“Ngươi đừng sờ,” Phong Trản nhỏ giọng: “Đừng sờ ta.” 
“Vì sao không thể sờ?” Thiên Trọng Xuyên hôn hôn bả vai trần trụi của y một cách lưu luyến: “Tiểu Bảo không thích để cho ta sờ, vậy thích để cho ai sờ?” 
Phong Trản không biết trả lời thế nào, đạp một cái mềm nhũn, lại nép vào trong ngực hắn: “Vậy ngươi sờ đi.” 
Thiên Trọng Xuyên nắm d v của y bóp nhẹ hồi lâu, mới buông tay ra, múc nước lau sạch người cho y. 
“Cái này,” Phong Trản bị hắn kéo, duỗi tay nắm lấy khóa sắt trên cổ mình: “Lấy xuống nha…” 
Thiên Trọng Xuyên gác cằm ở vai y, phủ chăn lên đùi cho y, thấp giọng: “Ngươi cầu ta.” 
“Cầu ngươi,” Phong Trản nhìn hắn, nói một cách rất nghiêm túc: “Ta cầu ngươi…” 
“Tiểu Bảo chính là cầu người như thế này sao?” Thiên Trọng Xuyên để cho y ngồi thẳng dậy: “Ngươi cầu ta cho tốt a.” 
Phong Trản nghĩ một chút, chắp tay trước ngực, vái vái giống như một con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-cuu-mo-ly/1501726/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.