Edit:Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn vẫn ở lại hội quán thẳng đến qua giờ dùng vãn thiện.
Tiết Thừa Viễn sắc trời đã tối ngoài cửa sổ, cảm thấy cũng nên cáo từ.
“Thế tử, gần đây Huyền Nhân không yên ổn, hết thết cẩn thận”.
Thời điểm cáo biệt, Hứa Trung Lĩnh đứng ở cửa phòng đưa tiễn. Nghĩ đến Tiết Thừa Viễn mang theo Phúc Toàn đến Huyền Nhân không lâu, liền trùng hợp đụng phải thời cuộc hiện nay, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần bất an.
“Chính Công không cần lo lắng, không có việc gì”. Tiết Thừa Viễn lắc đầu cười nhẹ, nhưng lại là an ủi chính mình.
Hứa Trung Lĩnh thở dài, nâng tay đem cẩm túi trên khay của tiểu tư bên cạnh không khỏi phân trần nhét vào tay Tiết Thừa Viễn.
“Đây là?!”
“Thế tử, thỉnh nhận lấy, phòng bị bất cứ tình huống nào”. Hứa Trung Lĩnh kiên trì đem cẩm túi kia đè lại.
“Này…”.
Tiết Thừa Viễn thoáng chần chờ nhưng cũng không có cự tuyệt, chính là sắc mặt có vài phầ xấu hổ.
Vừa mới dàn xếp ổn thỏa, gần đây tiếp đãi không ít bệnh nhân đến chữa bệnh, nhưng lấy tính cách Tiết Thừa Viễn đạm bạc, vô tranh, cuộc sống tuy răng không thể nói rõ là quẫn bách, nhưng dựa vào nghề y mưu sinh kiếm tiền, quả thật có vài phần khó xử.
“Trước, tiểu nhân thay thế tử nhận, chờ ngày sau thế tử chúng ta thành một danh y, lại cấp trả lại ngài cũng không muộn”. Phúc Toàn cười giảng hòa, thay Tiết Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119289/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.