Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Nghĩ đến lần kia Đường Việt thất thủ, làm cho hai tên gian tế Nguyên Tây đào thoát, cho tới nay Công Lương Phi Tuân vẫn là tức giận không thôi.
Không ngờ hôm nay trong thành Huyền Nhân này, lại gặp hai người trong cổ miếu ngày đó. Một đường đi theo bọn họ từ hội quán đến đây, Công Lương Phi Tuân thật sự mong chờ một màn sắp tới đây.
“Công Lương đại nhân vì cái gì bắt chúng ta?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, trấn định mà tự nhiên.
Vì cái gì? Công Lương Phi Tuân liếc y một cái, nguyên nhân không phải ngươi rõ ràng nhất sao?
Nghe được người nọ mở miệng liền gọi ra họ của hắn, Công Lương Phi Tuân có vài phần tò mò: “Ngươi nhận thức ta?”.
“Bên ngoài, Công Lương đại nhân uy danh vang dội, tại hạ vẫn nghe thấy”.
Nếu đối phương là người uyên bác, muốn mang y đi, tất nhiên phải nói rõ nguyên do.
“Ngày đó, hạ mê dược thuộc hạ của ta, để cho hai tên gian tế kia chạy thoát, có phải hay không là ngươi?”
Tiết Thừa Viễn đạm đạm cười đáp: “Đúng là tại hạ gây nên”.
“Các ngươi nhận thức!” Công Lương Phi Tuân chắc chắn nói.
“Không biết” Tiết Thừa Viễn một mực phủ nhận.
“Ngươi nói dối”
Công Lương Phi Tuân theo dõi y, trong ánh mắt chậm rãi hiện ra một loại lực lượng áp bách.
Dưới ánh mắt bức bách đó, nhưng ánh mắt Tiết Thừa Viễn cũng không hề trốn tránh, thản nhiên trả lời: “Lời tại hạ nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119290/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.