Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Hứa Trung Lĩnh hiểu được tình thế nghiêm trọng, đứng dậy nói: “Thế tử, vẫn là nên tạm thời trốn vào nội thất”.
Tiết Thừa Viễn nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu, cùng Phúc Toàn vào nội thất. Vừa mới vào, liền nghe được thanh âm ầm ĩ vang lên ngoài cửa.
“Đến tột cùng hôm nay Hứa Trung Lĩnh có ở quý phủ hay không?” Có người quát lớn tiểu tư hỏi.
“Thân mình lão gia chúng ta hôm nay không thoải mái, đang nghỉ ngơi, các vị quan gia…”.
“Nghỉ ngơi?” Không đợi tiểu tư bẩm báo, người nọ cười lạnh một tiếng “Phanh” một cước liền đạp mở cửa gỗ.
Xem tư thế lai giả bất thiện này, Hứa Trung Lĩnh trong phòng đối mặt người hùng hổ mà đến, người nọ tên là Thường Khánh Võ, trước đây Hứa Trung Lĩnh từng nhận thức, nặng nề cười nói: “U, hôm nay như thế nào Thái tử điện hạ lại phái người đến phủ đệ của thảo dân?”.
Thường Khánh Võ nhìn nhìn y phục bằng phẳng của Hứa Trung Lĩnh, nghĩ đến mật báo vừa rồi, cười lạnh trả lời: “Hứa Trung Lĩnh, hôm nay ta phụng mệnh đến điều tra hội quán, ngài sẽ không cùng hạ quan nhiều lời đi?”.
“Thảo dân bất tài, đến tột cùng xảy ra chuyện gì khiến cho các vị quan gia hưng sư động chúng tự mình đến đây?” Hứa Trung Lĩnh biết thời biết thế, giả một phen hồ đồ.
Gần đây trong thành Huyền Nhân, thần hồn nát thần tính, ai cũng hiểu được. Tình thế trước mắt, Nguyên Tây cùng Kiền Huy giương cung bạt kiếm, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119288/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.