Sau một lát xấu hổ, Tư Không Viêm Lưu từ cảm giác không biết làm thế nào khôi phục lại, thay thần sắc đạm mạc thường ngày của hắn.
“Ngươi quơ Vịnh Dạ đến nơi này làm gì?” Hơi hơi nhíu mày, Tư Không Viêm Lưu thản nhiên mở miệng hỏi.
Ý cười trên mặt nam nhân không đổi, nhưng ánh mặt lại vì sự lạnh lùng của Tư Không Viêm Lưu mà tức khắc ảm đạm đi, có chút cam chịu hồi đáp: “Nếu ta không bắt y tới đây, ngươi sẽ đến gặp ta sao?”
Thân thể Tư Không Viêm Lưu nhất thời biến cứng ngắc, cười lạnh nói: “Ngươi còn muốn gặp ta làm gì? Sự tình trước kia đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từ bỏ ý định?”
Nam nhân mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn mặt Tư Không Viêm Lưu một lát, trên mặt dần hiện lên một nụ cười thống khổ: “Nhưng là, ta cũng sắp chết, không làm vậy, chỉ sợ về sau không còn cơ hội gặp lại ngươi.”
Vẻ mặt Tư Không Viêm Lưu rõ ràng có chút kinh ngạc, như không dám tin tưởng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Sao lại nhanh như thế…?”
Tuy là không thích người này, nhưng áy náy trong nội tâm, Tư Không Viêm Lưu cũng không hy vọng hắn lại gặp đau khổ gì, dù sao hắn biến thành bộ dáng này, cũng có một phần trách nhiệm của mình.
Một màn chuyện cũ nhiều năm trước nổi lên trong lòng, đẩy vào trái tim đầy vết thương của Tư Không Viêm Lưu, tuy rằng biết không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa, nhưng hình ảnh nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897469/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.