Tư Không Viêm Lưu vẫn nghĩ Tư Không Vịnh Dạ là một bé con thực đơn thuần, cho nên một mực ý đồ rèn luyện tâm trí y, dù sao một người tâm tư quá mức sạch sẽ trong hoàng cung long xà phức tạp là rất khó sinh tồn.
Tuy rằng vẫn yêu nhất bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ có điểm ngây ngốc ngơ ngác, nhưng là Tư Không Viêm Lưu cũng không hy vọng y cả đời hỗn độn như vậy.
Cũng không phải nhiễm hắc, mà là vì bảo hộ y.
Chỉ có hiểu được hắc ám thật sự, mới có ý thức phòng bị.
Cho nên, hắn vẫn cố gắng muốn làm cho y thấy rõ chút hắc ám, thậm chí một mặt có chút tàn nhẫn tối chân thật trong hoàng cung.
Chính là tiểu tử kia lại tựa hồ không quan tâm đến điều hắn làm, có đôi khi vẫn khờ dại làm cho người ta dở khóc dở cười.
Tư Không Viêm Lưu vẫn nghĩ, đây là bởi vì Tư Không Vịnh Dạ trí lực không cao, cho nên vẫn đối y có chút quá bảo hộ, cho đến vừa rồi y nói ra những lời kia, Tư Không Viêm Lưu mới hiểu được, y không phải không hiểu, mà là không muốn hiểu.
Y một mực trốn tránh. . .
“Ai. . . Phụ hoàng nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?” Gắt gao ôm chặt Tư Không Vịnh Dạ trong lòng, Tư Không Viêm Lưu thở thật dài.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm không có nói gì, cho đến khi thái y tiến vào.
Tinh tế kiểm tra Tư Không Vịnh Dạ xong, thái y phán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897458/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.