Kịch liệt cao trào qua đi, Tư Không Vịnh Dạ vô lực tê liệt ngã xuống trên người Tư Không Viêm Lưu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Mồ hôi từ da thịt Tư Không Vịnh Dạ bóng loáng chậm rãi chảy xuống, ở trên người y nhiễm thượng một tầng thủy màng sáng bóng, làm cho da thịt y vốn đã mẫn cảm trở nên càng thêm mê người.
Hai người thân thể dính đầy chất lỏng niêm nị màu trắng ngà, làm cho thân thể hai người kề sát cùng một chỗ càng thêm chặt chẽ, không chừa một chút khe hở.
Trong không khí tràn ngập một mùi nồng đậm đặc biệt nam tính, càng thêm kích thích Tư Không Viêm Lưu dục vọng hừng hực thiêu đốt.
Cảm thụ được phân thân kiên quyết chính mình như trước bị nội bích của Tư Không Vịnh Dạ gắt gao bao vây lấy, Tư Không Viêm Lưu thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Cảm giác tuyệt vời như vậy, hắn hy vọng cỡ nào có thể vĩnh viễn bảo trì về sau a.
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hai người vĩnh viễn cũng không tách ra.
Chỉ có lúc này, Tư Không Viêm Lưu mới có loại cảm giác nắm chặt Tư Không Vịnh Dạ.
“Nói như vậy, Vịnh Dạ sẽ thấy không thể rời đi mình đi.” Tư Không Viêm Lưu âm thầm nghĩ.
Một phen nắm lấy cằm bé trong lòng, Tư Không Viêm Lưu bắt buộc bé trong lòng,ngực đã muốn thoát lực ngẩng đầu lên, nhìn mình, cười xấu xa mở miệng nói: “Vịnh Dạ, phụ hoàng khiến ngươi thoải mái sao?”
Tư Không Vịnh Dạ thở phì phò, mị nhãn như tơ, có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897451/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.