Tư Không Vịnh Dạ bắt lấy góc áo Tư Không Viêm Lưu, nhẹ nhàng kéo kéo, tội nghiệp nhìn hắn: “Phụ hoàng, Vịnh Dạ sai rồi, tha thứ ta được không?”
Tất cả kiên trì tức khắc tan rả, lý trí Tư Không Viêm Lưu tuyên bố hỏng toàn diện.
Ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt cầu xin: “Phụ hoàng tha thứ ngươi còn không được sao? Cầu ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm, trẫm chịu không nổi .”
Tiểu tử kia như vậy căn bản là tiểu ác ma, căn bản là tới tra tấn người khác mà, nội tâm Tư Không Viêm Lưu không tiếng động khóc lóc.
“Ha ha! Vịnh Dạ yêu phụ hoàng nhất!” Được nam nhân tha thứ, Tư Không Vịnh Dạ lo sợ bất an rốt cục thả xuống, y đã rất lo được lo mất .
Nam nhân sắc mặt tuy rằng uể oải, nhưng không có giận dữ. Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy mặt hắn ủ rũ, đột nhiên cảm thấy hóa ra nam nhân có đôi khi cũng đáng yêu như vậy mà.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời nhộn nhạo lên, kìm lòng không đậu ôm cổ nam nhân, giống một con mèo con làm nũng, dùng mặt mình cọ tới cọ lui trên mặt Tư Không Viêm Lưu, nhưng khi vừa đụng tới mặt hắn, bị hồ tra* vừa dài ra trên mặt nam nhân làm thiếu chút nữa thét chói tai.
Nhìn thấy tiểu tử kia vội vàng thoát người mình đi, vuốt hai má bị chà đau, nước mắt lưng tròng trừng mắt với hắn, Tư Không Viêm Lưu cười vô cùng thoải mái.
Thật đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897432/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.