Chương trước
Chương sau
Không có biện pháp, Tư Không Viêm Lưu đành phải một bên vuốt ve lưng Tư Không Vịnh Dạ, một bên ôn nhu an ủi nói: “Vịnh Dạ a, đừng khóc được không? Vừa rồi là phụ hoàng sai rồi, ngươi muốn phụ hoàng thế nào cũng được, nhưng mà đừng khóc được không?”

Tư Không Viêm Lưu nội tâm dâng lên một cảm giác tội lỗi lớn lao, làm cho hắn có thấy tất cả đều là lỗi của hắn, giống như hắn là đại ác nhân tội ác tày trời khi dễ tiểu hài tử đáng thương. (ˉ-ˉ không cần xạo, ngươi vốn là vậy mà. . . ) mà thực tế, chính hắn cũng hiểu được là hắn có điểm quá đáng.

Vịnh Dạ là tiểu hài tử chưa trưởng thành, năng lực đánh giá sự vật còn rất yếu, cho nên bị nam nhân khác “câu dẫn” cũng không thể trách y, hoàn toàn là vấn đề về tên Thượng Quan Lưu Hiên vô liêm sỉ kia.



Trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thượng Quan Lưu Hiên! Tư Không Viêm Lưu một bên sầu mi khổ kiểm an ủi Tư Không Vịnh Dạ, một bên nghiến răng nghiến lợi đem Thượng Quan Lưu Hiên đáng thương mắng cẩu huyết lâm đầu thêm lần nữa. (ˉ-ˉ, ai, nam nhân trì độn. Đến bây giờ còn không có ý thức được vấn đề xuất phát từ đâu. . . )

Trong Thiên lao, Thượng Quan Lưu Hiên vừa mới nhận một trận tra tấn xong cả người là máu té trên mặt đất, trên lưng đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý không hiểu. . .

Không biết khóc bao lâu, Tư Không Vịnh Dạ đem toàn bộ ủy khuất trong lòng đều phát tiết ra hết, vẫn chưa hả giận, ôm cánh tay Tư Không Viêm Lưu, hung hăng cắn xuống.

“Ngô ~! Vịnh Dạ! Ngươi làm gì?” đau đớn dữ dội làm cho Tư Không Viêm Lưu theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bị tiểu vũ trụ bùng nổ Tư Không Vịnh Dạ ôm chặt lấy không buông. Tư Không Viêm Lưu tự biết đuối lý, cũng không dám dùng sức giãy ra, chỉ cắn răng mặc cho y “chà đạp” cánh tay đáng thương của mình.

Lúc này Tư Không Vịnh Dạ hai mắt đỏ đậm, bộ dáng hoàn toàn là tiểu dã thú đã phát điên, nội tâm cuồng nộ cùng khuất nhục làm cho y hoàn toàn bùng nổ, hận không thể một cái cắn chết nam nhân đáng giận này, cho nên, y cơ hồ là đem toàn bộ khí lực cả người dồn vào khớp hàm.

Vết máu nhàn nhạt từ từ vải màu hoàng kim trên cánh tay Tư Không Viêm Lưu, tuy rằng cách một lớp y phục, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ vẫn cắn hắn chảy máu, hàm răng Tư Không Vịnh Dạ khá mạnh, có thể thấy được vết máu.

Tiểu tử kia hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, xem ra không cắn đứt hắn một miếng thịt sẽ không bỏ qua mà, Tư Không Viêm Lưu không thể nề hà, xoa bóp huyệt vị sau gáy y một chút, Tư Không Vịnh Dạ một tiếng kêu rên, bị bắt nhả ra.

Mà Tư Không Vịnh Dạ phi thường không cam lòng, hai mắt đỏ đậm trừng mắt Tư Không Viêm Lưu, nhưng là không có tiêu điểm, giống như tầm mắt xuyên qua hắn nhìn về một nơi xa xôi, đôi môi vốn hồng nhuận bị máu tươi nhiễm càng thêm đỏ đậm, gương mặt đáng yêu dịu ngoan giờ phút này lại nhiễm một hơi thở thú tính tàn nhẫn, có cảm giác yêu mị quỷ dị, lại làm cho Tư Không Viêm Lưu không rét mà run.

Cảm giác có chút không ổn, giống như sai ở đâu đó.

Nhìn thấy gương mặt Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên trở nên tàn bạo, Tư Không Viêm Lưu vội vàng vươn tay vỗ vỗ mặt y: “Vịnh Dạ, ngươi sao vậy ? Cảm giác rất không thích hợp a! Không có việc gì đi?”

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tư Không Viêm Lưu vô cùng lo lắng, hai mắt vô thần của Tư Không Vịnh Dạ dần dần khôi phục  lại minh, sát khí phát ra cũng dần biến mất, khôi phục  bộ dáng dịu ngoan.

Chẳng lẽ vừa rồi là trẫm nhìn lầm?

Nhìn thấy song đồng Tư Không Vịnh Dạ từ từ đen như mực, Tư Không Viêm Lưu hoài nghi bản thân vừa rồi có phải hoa mắt hay không, song đồng tiểu tử kia vừa rồi bị nhiễm một màu đỏ đậm đẹp đẻ, pha trong đôi mắt đen như ngọc, thoạt nhìn dị thường yêu tà, nhưng là chờ hắn nhìn chăm chú kỹ, màu đỏ quỷ dị đã biến mất không còn dấu vết .

Nhìn kỹ Tư Không Vịnh Dạ trong lòng, trên mặt nước mắt chưa khô, đôi mắt bởi vì khóc lâu lắm mà có vẻ ngập nước, lông mi thật dài cũng dính đầy nước mắt. Nhẹ nhàng rung động, giống như hai cánh bướm đen dính đầy sương sớm trên cỏ, xinh đẹp lại yếu ớt, làm cho tim người ta đập thình thịch.

Bởi vì khóc lâu lắm, thân thể Tư Không Vịnh Dạ còn nhẹ nhàng run rẩy không thể ức chế, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thút thít đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị nước mắt nước mũi làm hỗn độn, giống như một tiểu hoa miêu bẩn bẩn, thoạt nhìn thập phần buồn cười, làm sao có loại sát khí đáng sợ làm cho người ta cả người tóc gáy dựng đứng vừa rồi?

Hẳn là trẫm hoa mắt  đi. Tư Không Viêm Lưu cười nhạo  lắc lắc đầu, lòng nghi ngờ của mình đúng là hơi bị nặng, Vịnh Dạ luôn luôn là một tiểu cừu dịu ngoan, cho dù có chút tiểu ác ma tiềm tàng, cũng không đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

Sờ sờ đầu Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt ủy khuất nhìn y, đem cánh tay vừa rồi bị y cắn chảy máu đưa đến trước mặt y, ngữ khí ai oán nén giận nói: “Vịnh Dạ, ngươi xem ngươi này, có thể cắn phụ hoàng thành thế này, Vịnh Dạ dễ chịu rồi a, phụ hoàng hảo khổ sở.”

Tư Không Vịnh Dạ tầm mắt mơ hồ dần dần khôi phục thanh minh, trong đầu cũng loạn lên, hỗn loạn, toàn thân có cảm giác không thể khống chế, giống như vừa rồi hồn phách của y bay đi mất, cảm giác làm cho y thập phần khó chịu.

Hơn nữa, y đối với chuyện vừa xảy ra cơ hồ không có một chút ấn tượng, chỉ là có chút hình ảnh mơ mơ hồ hồ hiện lên trong đầu, nhưng là y làm sao cũng không có biện pháp nhìn rõ.

Trong miệng mùi máu tươi làm cho y thấy ghê tởm, cảm giác muốn nôn mãnh liệt dâng lên, bị y mạnh mẽ ngăn chận.

Cả đời này Tư Không Vịnh Dạ thập phần chán ghét mùi máu tươi, cơ hồ tới nỗi vừa nghe liền choáng váng muốn nôn. Điều này làm cho y thập phần buồn bực, rõ ràng đời trước là một lính đánh thuê giết người không thấy máu, đời này cư nhiên còn sợ máu, thật đúng là một lần hồi sinh thất bại.

Nhìn thấy tay Tư Không Viêm Lưu đưa tới lúc sau, Tư Không Vịnh Dạ chấn động, chỉ thấy vải trên cánh tay hắn rõ ràng dấu hàm răng màu đỏ, long bào kim hoàng cùng máu tươi đỏ đậm hòa vào nhau, thoạt nhìn thập phần chói mắt.

Tư Không Vịnh Dạ hai tay có chút phát run vén cánh tay hắn lên, nơi đó vô cùng thê thảm, tuy rằng cách một lớp vải dệt, nhưng là da thịt cánh tay Tư Không Viêm Lưu lại bị cắn nát, máu tươi vẫn như cũ không ngừng chảy ra, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là thảm trạng cũng đủ làm cho người ta đau xót .

Lấy tay sờ sờ đôi môi mình, Tư Không Vịnh Dạ nơm nớp lo sợ đưa tay ở trước mắt nhìn, ngón tay trắng nõn của y dính một chất lỏng màu đỏ, có vẻ thập phần chói mắt.

Tư Không Vịnh Dạ kiếp trước gặp thứ này nhiều rồi, liền nhận ra chất lỏng này chính là máu tươi.

“Đây ~ đây là ta cắn sao?” Cố nén cảm giác ghê tởm mãnh liệt, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tư Không Viêm Lưu, thanh âm có chút phát run.

Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt có chút tái nhợt, môi lại bởi vì nhiễm máu tươi mà hồng đến quỷ dị, vẻ đẹp thật làm cho người ta sa đọa.

Tư Không Vịnh Dạ lúc này biểu tình thoạt nhìn có chút mờ mịt thất thố, y vì bản thân vừa rồi đột nhiên mất đi ý thức mà khủng hoảng, mà Tư Không Viêm Lưu luôn luôn trì độn lại lý giải bộ dáng đáng thương đó là do phạm lỗi nên sợ hãi bị phạt.

Tiểu tử kia hóa ra cũng biết sợ hãi a, thật là thú vị.

Tư Không Viêm Lưu cố ý đem cánh tay bị cắn đặt trước mặt y quơ quơ, vẻ mặt ai oán nhìn y: “Vịnh Dạ dễ chịu chưa, phụ hoàng hiện tại đau quá a!”

Bộ dáng ngây thơ giống tiểu hài tử bị ủy khuất, khóc lóc kể lể trước mặt “hung thủ”  ”hành vi phạm tội” của hắn.

Nhìn thấy cánh tay Tư Không Viêm Lưu vô cùng thê thảm, Tư nội tâm Không Vịnh Dạ nhất thời ngũ vị lộn xộn cả lên, phi thường không tư vị, tuy rằng nam nhân vừa rồi đánh mình, nhưng là tưởng tượng mình cư nhiên khiến hắn thành bộ dáng đáng thương này, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời phi thường tự trách.

Tư Không Viêm Lưu bộ mặt khổ qua lại một lần nữa làm Tư Không Vịnh Dạ nội tâm đơn thuần loạn lên, nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Viêm Lưu “thống khổ”, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm rất đau a, hận không thể hung hăng tát chính mình một cái.

Ta thực cầm thú cũng không bằng! Cư nhiên thương tổn A Viêm thành dạng này, nhất định rất đau đi, ta sao có thể đáng giận như vậy mà? Tư Không Vịnh Dạ nội tâm mắng chính mình cẩu huyết lâm đầu, hoàn toàn quên  nam nhân vừa rồi đối y “hung ác” . (ˉ-ˉ,tiểu tử đơn thuần kia, ngươi bị đại hôi lang khi dễ cũng phải. )

Nắm lấy cánh tay vô cùng thê thảm của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt chớp lại chớp, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, sau đó mím môi, nước mắt vốn nén xuống nhất thời lại bắt đầu tràn ra ở hốc mắt, rất có khả năng vỡ đê.

Tư Không Vịnh Dạ căn bản không muốn khóc, nhưng y không có biện pháp nào khống chế được hành vi chính mình,  tính cách chủ nhân thân thể nguyên bản hoàn toàn điều khiển y, nội tâm y mãnh liệt đấu tranh cũng là vô ích.

Vì thế một bên nội tâm thóa mạ bản thân vô năng, Tư Không Vịnh Dạ hận thấu chủ nhân thân thể này: biến y từ một con người sắt đá thành một tiểu quỷ thích khóc vô năng.

Tư Không Viêm Lưu lại hoàn toàn không nhìn ra mâu thuẫn nội tâm của Tư Không Vịnh Dạ, chỉ cảm thấy y căn bản giả bộ khóc tranh thủ đồng tình.

Tuy rằng tiểu tử kia khóc thực đáng yêu, nhưng cách khóc vừa rồi khoa trương làm cho Tư Không Viêm Lưu vẫn còn chút sợ hãi.

Vội vàng che cái miệng của y, ngăn chặn tiếng khóc y sắp thốt ra: “Dừng dừng dừng! Ngươi nói thế nào khóc liền khóc a!”

Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt vô tội nhìn về phía hắn, giống như một con nai con dịu ngoan, ánh mắt càng không ngừng chớp lại chớp, cuối cùng vẫn là đem nước mắt thu về.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời nhẹ nhàng thở ra, buông ra tay che miệng y ra, lau mồ hôi trên trán: “Thật sự là sợ ngươi , đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không được.”

Đúng là ác nhân trước cáo trạng, nhưng Tư Không Vịnh Dạ lại không thể nào giải thích, chỉ đáng thương nhìn hắn, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu mở miệng nói: “Thực xin lỗi, phụ hoàng.”

Tư Không Viêm Lưu vừa thấy bộ dáng y cũng phát không ra hỏa, nhất thời có chút ủ rũ.

Ai, vì sao ta vừa thấy bộ dáng Vịnh Dạ đáng thương liền phát không ra hỏa mà? Tư Không Viêm Lưu nội tâm hung hăng khinh bỉ chính mình: trẫm làm vua của một nước thật đúng là thất bại a.

Vô lực  lấy tay chống đỡ cái trán, Tư Không Viêm Lưu bó tay lắc lắc đầu, thanh âm yếu xìu mở miệng nói: “Quên đi quên đi, trẫm sợ ngươi .”

Tư Không Viêm Lưu thái độ có chút qua loa cho xong.

Tư Không Vịnh Dạ mím môi, tiếp tục sử dụng ánh mắt vô tội công kích hắn.

Tư Không Viêm Lưu: “. . . . . .”

Ta nhẫn!

Ta coi thường!

Ta làm như không thấy!

Tư Không Viêm Lưu cái trán gân xanh bạo khởi, cố gắng làm cho chính mình không nhìn cặp mắt như sao lực công kích đang tăng vọt của Tư Không Vịnh Dạ. Nhưng mà tầm mắt hắn không thể rời khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có ma lực đó.

Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt trừng thật to, trong tròng mắt như ngọc đen thủy quang liễm diễm đang có sao bay ra, giống như dao nhỏ vô hình cắt rời từng chút từng chút tính kiên trì đáng thương của Tư Không Viêm Lưu, thậm chí đập nát nó ra.

Hết chương thứ tám mươi

Cảnh báo: MA [18+]

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.