Trước mặt ta, Cẩm Nguyệt khóc như hoa lê đái vũ, ta biết nàng khóc không phải vì bị tướng quân khiển trách, mà là vì nàng cảm thấy không thỏa đáng với ta.
Ta và Hoắc Thần là thanh mai trúc mã.
Bọn ta một người là tiểu thư của phủ tể tướng, một người là thiếu gia của phủ tướng quân.
Hai ta tâm đầu ý hợp, sau khi ta đến tuổi cập kê sẽ bái đường thành thân theo lẽ thường tình.
Đêm trước tân hôn, giặc ngoại xâm xâm phạm biên giới của nước ta, Thái Tử mang binh xuất trận, thân làm Tướng Quân, chàng đương nhiên không thể không quản.
Trước khi xuất trận, chàng ôm ta thật lâu trong bộ hỷ phục, không nở buông tay.
Chàng bảo ta đợi chàng trở về, rồi bọn ta sẽ có những đứa con của mình và sống trọn đời trọn kiếp bên nhau.
Bây giờ chàng đã trở về, nhưng con thì của chàng với người khác, khiến lòng ta đau như cắt.
Cả đêm ta không ngủ được, Cẩm Nguyệt sợ ta không chịu nổi, nên ở bên cạnh giường canh cả đêm cho ta.
Sáng sớm hôm sau, ta nghe tin Hoắc Hoài Trân đã hết sốt, còn Hoắc Thần thì được hoàng thượng gọi vào cung.
Ta chán nản, nằm trên giường không muốn dậy, nhắm mắt khóc thầm, ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nhưng dù ta tìm mọi cách thoát khỏi nó thế nào đi chăng nữa cũng không có gì có thể thay đổi được thực tế rằng đó là sự thật.
Thẩm Dịch đưa Hoắc Hoài Trân đến thỉnh an ta.
Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-chieu-lac-hoa/2992009/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.