Ta đứng trước cổng phủ tướng quân, nụ cười trên khuôn mặt còn chưa kịp thu lại, thì cảnh tượng trước mặt đã giáng cho ta một đòn nặng nề.
Hoắc Thần mặc áo giáp, đã nhiều năm không gặp, vẫn tuấn tú như khi còn bé.
Chàng ấy muốn tiến tới ôm ta, nhưng ta lùi lại một bước và tránh đi.
Ta nhìn người phụ nữ đó, nhìn đứa trẻ trông rất giống chàng ấy, hốc mắt không không chịu nổi đỏ lên:
“Sao ngài không giải thích trước đi?”
- Nguyên Nhi... Ta...
Chàng còn chưa kịp nói xong, người phụ nữ kia đã đặt đứa trẻ xuống, "phịch" một cái quỳ xuống đất, đồng thời bắt đứa trẻ quỳ cùng.
"Phu nhân, đều là lỗi của thiếp, chớ trách tướng quân."
Cậu bé nhìn ta chằm chằm một cách bướng bỉnh, giống như ta là một kẻ hung ác, ghê tởm.
Ta tự giễu cười một tiếng, trong mắt tràn đầy thất vọng nhìn Hoắc Thần:
- Đây là “*Nhất sinh nhất thế nhất song thân”mà chàng đã hứa với thiếp đó sao?”
*Ngàn chờ ngàn kiếm muôn ngàn khổ, một đời một thế mình đôi ta.
Ta khổ tâm ở nhà một mình trông chờ 7 năm, nhưng chàng ấy thì sống cùng một người phụ nữ khác trong doanh trại, thậm chí bọn họ còn có một đứa con lớn như vậy.
"Nguyên Nhi, Thẩm Dịch là ta trên chiến trường cứu được, cha mẹ cùng thân nhân của nàng đều chết trận, nàng ấy cùng ta... Ngày đó ta thật sự rất mơ hồ, lầm tưởng nàng ấy là muội. Thật sự chỉ có lần đó, nàng ấy đã mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-chieu-lac-hoa/2992012/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.