Nàng cứ thế bị Mộ Dung Nguyệt ôm thẳng vào trong Tập Phong điện, tuy rằng trên đường không gặp người nòa nhưng cũng đủ làm cho Phiên Phiên xấu hổ muốn chết.
Vào trong chính điện, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị chu đáo vẫn còn tỏa ra hơi nóng song không thấy có người hầu hạ nào.
Đặt nàng ngồi xuống ghế, Mộ Dung Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh nàng. Phiên Phiên tò mò nhìn mấy chiếc bàn dài bên dưới, mỗi bàn đều có bày rượu và đồ ăn rồi đem gương mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc hướng tới Mộ Dung Nguyệt:
- Ngoài chúng ta ra, sao còn chưa thấy người khác tới ăn cơm?
- Đói sao? Nàng ăn trước đi. – hắn quan tâm nói.
Tuy trên bàn toàn đồ ăn ngon khiến cho người ta thèm muốn chết nhưng chưa gì đã ngồi xuống ăn luôn thì không được cho lắm. Cho dù thái độ của Mộ Dung Nguyệt đối với nàng cải biến không ít nhưng nàng vẫn dám khẳng định mười phần là hắn có ý đồ với nàng. Có phải hắn muốn dùng mấy thứ này để dụ hoặc nàng không, xem ra có cơ hội phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Phiên Phiên xoa xoa bàn tay vào nhau, liếc mắt nhìn xuống thì thình *** h thấy rất nhiều người xuất hiện. Dường như bị tỉnh cảnh trước mắt dọa, Phiên Phiên co rúm người lại hướng trong lòng Mộ Dung Nguyệt mà né tránh.
Lúc này bên ngoài điện có ba bị nam tử mặc phục trang đỏ, đen, xanh tiến vào trong, cùng quỳ xuống trước Mộ Dung Nguyệt và cung kính nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-an-phien-phien/2445335/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.