Tôi chân thấp chân cao bước vào công ty, không phải vì quá đau nên mớithế, mà là muốn giữ vững độ tin cậy của lý do đi muộn. Tôi tăng độ khậpkhiễng lên thêm chút nữa. Vừa đến công ty, việc đầu tiên tôi làm là tớivăn phòng Ứng Nhan vấn an, kì thật là tôi muốn cho hắn thấy thương thếcủa tôi.
Lúc tôi đi vào, Ứng Nhan với Tiểu Lý đang vô cùng chuyên chú kiểm tra lại hóa đơn của mọi người trong công ty, trên bàn làm việc chất đống chồng cao chồng nhỏ cùng đủ loại hóa đơn. Hai người gục đầuxuống bàn nghiên cứu hóa đơn là thật hay giả. Trên mũi Ứng Nhan còn mang thêm cặp kính bình thường không thấy đeo, nhìn nhã nhặn hơn nhiều, cuối cùng cũng có được bộ dạng của thanh niên tài tuấn rồi. Nhưng mà lúc này Ứng tài tuấn lại đang căng mắt nghiêm trọng đối chiếu hóa đơn, mặt dạicả ra. Tôi thầm cảm thán trong lòng, Ứng Nhan ơi là Ứng Nhan, ngài làmthế này thật ra là vì cái gì, nên nói ngài trung thành với công tác củađơn vị hay nên nói ngài là con rùa sắt keo kiệt chi li đây?
Nghethấy động tĩnh, Ứng Nhan ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc khi thấy tôi:"Nha Nha, không phải chân cô bị thương à? Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?"
Tôi lập tức chân chó đi tới, cười nịnh: "Vết thương nhẹ không động tới dâychằn, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có việc gì, buổi sáng đến muộn,tôi đến đây để làm đơn xin phép."
Ứng Nhan vung tay lên: "Không cần đơn, chân cô không tiện đi lại mà vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246142/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.